Boss Là Nữ Phụ

Chương 1223 : Vương gia có tin mừng (4)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


"Còn chưa chết, không cần quan tâm bản vương như thế.”



Đáp lại Liễu Tử yên không phải Sở Lạc, âm thanh truyền tới từ bên trên, giống hệt giọng ban nãy hét lên.



Liễu Tử Yên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử ngồi ngay trên phía đầu mình.



Ánh mắt đầu tiên, Liễu Tử Yên suýt không nhận ra người đó.



Khác hoàn toàn hình tượng lúc đầu, người mặc thường phục màu đen, môt nửa tóc được búi lên bằng bạch ngọc phát quan, một nửa tùy ý thả sau lưng, biểu tình bình tĩnh, an nhiên, tư thế tùy ý và lười nhác nhưng vẫn không mất vẻ cao quý, ưu nhã.



Thiếu niên đẹp như ngọc.



Có người chỉ cần ngồi một chỗ cũng đã tự thành một bức họa.



Ví dụ như Sở Lạc…



Nhưng Liễu Tử Yên chưa từng nghĩ có một ngày bản thân lại được nhìn thấy khí chất đó trên người Dung Vương.



Kia là Dung Vương kiêu ngạo, ương ngạnh, ỷ thế hiếp người, ai gặp cũng phản cảm mà ả biết sao?



Thời Sênh mở quạt xếp ra phe phẩy, lông mày nhếch lên, “Liễu cô nương, ngươi thầm mến bản vương rồi sao?”



Liễu Tử Yên lập tức hoàn hồn, không ngờ ả lại nhìn người ta tới ngây người.



Hắn thật sự không sao?



“Dung Vương, bổn vương nhớ rõ là ngươi vẫn còn bị cấm túc cơ mà?” Chuyện lần trước, Sở Lạc không ở hiện trường nhưng cũng biết cô đã trải qua cái gì, cho nên lúc này Sở Lạc hoàn toàn không cho Thời Sênh sắc mặt tốt.



Thời Sênh phe phẩy quạt, cười: “Bản vương có rời khỏi cung Hoa Thanh đâu, nhìn xem, vẫn còn trong phạm vi cung Hoa Thanh nhé, ngươi đừng nói bừa!”



Sở Lạc: “…”



Đáy lòng Sở Lạc có hơi cổ quái, trước kia Dung Vương hễ nhìn thấy hắn thì ánh mắt chẳng khác nào đám nữ nhân ngoài kia nhìn hắn, thật sự làm người ghê tởm.



Nhưng giờ trong mắt hắn lại toàn là bình tĩnh, dù trên mặt đang cười nhưng rõ ràng đáy mắt không có nửa gợn sóng nào, bình tĩnh và quỷ dị.




Tiếng bước chân đều đặn vang lên bên kia khúc ngoặt, sắc mặt Liễu Tử Yên biến đổi, định trốn sang một bên, nhưng vừa đi được mấy bước, không biết chân giẫm phải cái gì mà lảo đảo rồi ngã luôn xuống đất.



Cấm vệ quân cũng vừa tới nơi, “Dung Vương điện hạ, Lạc Vương gia.”



Trên đất còn có một người đang nằm bò, Cấm vệ quân vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



“Không biết.” Thời Sênh lắc đầu.



Khóe miệng Cấm vệ quân giật giật, “Vừa rồi không phải điện hạ kêu sao?”



Ngài kêu mà ngài còn bảo không biết chuyện gì xảy ra ư?



“Bản vương thấy Lạc Vương và Liễu cô nương lén lút ở đây, nghĩ bọn họ cần giúp đỡ nên chỉ kêu giúp một câu thôi.” Thời Sênh nhún vai.



Liễu Tử Yên bò dậy từ trên đất, trấn định vỗ vỗ cát bụi bám trên làn váy, “Ta mới từ bên chỗ công chúa An Nhạc ra, lạc đường, không biết tại sao tới được đây, vừa lúc gặp được Lạc Vương gia.”



“Tẩm cung của công chúa An Nhạc và cung Hoa Thanh này một Nam một Bắc, trình độ Lạc đường của Liễu cô nương cũng thật thú vị. Ai không biết còn tưởng cô đang theo đuổi Lạc Vương đấy.”



“Dung Vương điện hạ, ngài có ý tứ gì?” Trong mắt Liễu Tử Yên tràn ngập lạnh lẽo.



Thời Sênh nhìn trời, “Thì ý là ngươi có ý đồ gây rối Lạc Vương đó.”



Liễu Tử Yên hít sâu một hơi, cố ngăn cơn tức giận, “Dung Vương điện hạ, nói chuyện thì phải có chứng cớ, ta chỉ vừa lúc gặp Lạc Vương ở đây mà thôi.”



Vẻ mặt Thời Sênh nghiêm túc, “Ờm, ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng là ngươi chỉ vừa lúc hôn môi với Lạc Vương ở đây.”



Cấm vệ quân: “…” Sao lại có cảm giác lượng tin tức có điểm lớn thế nhỉ?



Liễu Tử Yên: “…” Vừa rồi hắn đã nhìn thấy.



“Vậy thì vấn đề là…” Thời Sênh dài giọng, “Lạc Vương, ngươi vô duyên vô cớ chạy tới cung Hoa Thanh làm gì? Đừng nói là đi ngang qua nữa nhé, dù ngươi có đi đâu thì cũng sẽ không thể đi tới cung Hoa Thanh.”



Cung Hoa Thanh trước giờ đều dành cho các sủng phi được sủng ái nhất các triều đại ở, cho nên trải qua sự cải tạo của vô số thế hệ, toàn bộ cung Hoa Thanh gần như là độc lập, người không có việc vào cung Hoa Thanh thì sẽ không tiến vào phạm vi nơi này nửa bước.