Boss Là Nữ Phụ

Chương 1231 : Vương gia có tin mừng (12)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


"Phốc!!!”



“Công tử!”



Tịnh Trần buông sáo ngọc ra, nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh cầm lại thiết kiếm, lông mày nhướng lên, dùng tư thế oai hùng ném ra một câu, “Đừng có cmn lo chuyện bao đồng, bỏ mạng thì không ai khóc cho ngươi đâu.”



Tịnh Trần không nghĩ còn có người có thể phá âm công của mình.



Còn dùng phương thức đơn giản và thô bạo như thế.



Âm công là dạng nội lực mà ai thâm hậu thì người ấy sẽ thắng, nhưng người này còn chưa ra tay, hoàn toàn chỉ dựa vào thanh âm vọng lại của thanh kiếm kia…



Thời Sênh nhìn Liễu Tử Yên, chuẩn bị tiếp tục chém nữ chính thì phía trước đột nhiên nổi lên âm thanh.



“Ầm ầm ầm…”



Sao lại có sét đánh nữa?



Vẫn còn chưa dây dưa xong à, không phải ông đang ở trên mặt đất sao? Cũng không làm gì nữ chính, ngươi đánh có phải hơi sớm rồi không hả?



Không đúng, đây không phải tiếng sét đánh…



Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía núi non phía xa, núi sau khách điếm bắt đầu sụp đổ, tiếng mà cô vừa nghe được là do đá lở lăn xuống.



Thời Sênh: “…”



Núi tự nhiên sụp, quá là phản khoa học.



Bọn họ ở ngay dưới chân núi, đá mà lăn xuống thế nào cũng bị đè.



Thời Sênh từ bỏ Liễu Tử Yên, vội vàng lui về phía sau. Những cục đá kia ầm ầm lăn xuống vùi lấp khách điếm đang rừng rực cháy. Chỉ trong chớp mắt, cả thế giới chìm vào bóng tối.



Liễu Tử Yên theo bản năng chạy tới chỗ Sở Lạc, trước khi đá lăn xuống đã kéo hắn sang được một bên.



Hai người bên cạnh Tịnh Trần nâng hắn dậy, dùng khinh công đưa ra khỏi nơi nguy hiểm.



Ầm ầm ầm…







Trận núi lở một cách khó hiểu, sau đó Thời Sênh có quay lại quan sát, không thấy Liễu Tử Yên và tên Tịnh Trần kia đâu.



Tóm lại là đám người đó đều không thấy.



Cho nên, Thời Sênh đưa ra được một kết luận,



Lại cmn được buff rồi.




Hắn đứng bên ngoài màn lụa, giọng nói tùy ý và lạnh nhạt vô cùng, “Đem thứ trên giường ra ngoài chém.”



Mấy Cấm vệ quân lập tức tiến lên, vén màn lụa mỏng, gương mặt nam nhân đó liền hiện ra rõ ràng.



Đó là một khuôn mặt vô tình, lạnh nhạt, đôi mắt đen như bầu trời đêm không một ánh sao, khóe môi hơi mím, sát khí quấn thân.



Ngũ quan tuy đẹp nhưng vì tầng sát khí quanh người nên không ai dám nhìn kỹ cả.



“Ngươi là ai?” Cấm vệ quân vén màn lụa lên, nhìn thấy Thời Sênh đứng ở bên trong thì lập tức khẩn trương vô cùng.



Lại có người có thể trà trộn vào đây mà họ hoàn toàn không biết gì.



Người đàn ông kia nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh một cái, độ lạnh trong mắt càng sâu, môi mỏng khẽ nhếch, “Kéo ra ngoài chém.”



Không một câu thừa thãi.



Không nhìn thêm một lần.



Thời Sênh: “…” WTF?



Đây là một lời không hợp liền chém người?



Đây cmn rõ ràng còn chưa kịp nói một lời ấy chứ?



Đến khi Thời Sênh bị kéo ra ngoài rồi, cô mới lấy lại tinh thần, “Ô, mọe! Kỳ Uyên, cái đồ đần độn nhà ngươi!”



“Phanh thây.” Giọng nói lạnh lẽo lại từ trong truyền ra.



Thời Sênh: “…”



Bình tĩnh!



Đây tuyệt đối không phải Phượng Từ!



Phượng Từ sẽ không bao giờ đáng sợ như thế.



Phượng Từ sẽ không bao giờ hung tàn như thế!



Tuyệt! Đối! Không! Phải!



Mặc kệ, cô không thừa nhận.



Kiếm của ông đâu?



Dám phanh thây ông, mẹ nó, phải đánh cho tổ tông hắn cũng không nhận ra hắn mới được!