Boss Là Nữ Phụ

Chương 1233 : Vương gia có tin mừng (14)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Tẩm cung chỉ có hai ngọn đèn còn cháy, ánh sáng mờ mờ. Thời Sênh liếc nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng một ai.



Dù là không thấy người nhưng vẫn có thể cảm giác được trong tẩm cung có một hơi thở rất lạnh nhạt.



Cô đi tới gần long sàng, màn che lại cảnh bên trong. Cũng may là lụa mỏng nên còn có thể nhìn ra trên đó có người đang nằm.



Thời Sênh nghiến răng, xắn tay áo, chuẩn bị đánh người.



Tay cô vừa mới đụng vào màn chen, cửa điện đột nhiên bị người đẩy ra. Tẩm cung tối tăm lập tức sáng lên, Cấm vệ quân tay cầm vũ khí vây chặt lấy cô.



Khóe miệng Thời Sênh giật giật, giỏi lắm!



Người trên giường ngồi dậy, hắn chỉ mặc một cái áo trong lỏng lẻo, khuôn ngực nở nang như ẩn như hiện. Thần tình hắn lạnh lùng, con ngươi nhìn xuyên qua màn lụa gắn chặt vào Thời Sênh, “Dung Vương, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào tẩm cung của Trẫm, không biết có ý định gì?”



Thời Sênh thành thật đáp, “Muốn đánh ngươi.”



Cấm vệ quân xung quanh hít vào một hơi, người thiếu niên này thật to gan, lại định đánh Bệ hạ, còn không bị ngũ mã phanh thây mới lạ đó.



Có thể lẻn vào cung… thực ra lá gan cũng không hề nhỏ.



Nhưng mà Xích Diệu bọn họ có Dung Vương nào đâu nhỉ?



Giọng của Kỳ Uyên càng lạnh hơn, “Trẫm đắc tội gì với Dung Vương sao?”



Ý tứ đó đại khái là... ban ngày ngươi lẻn vào tẩm cung của ông, ông còn chưa tính sổ gì với ngươi. Đêm hôm ngươi lại chạy tới đánh ông, chán sống đúng không?



Ừm, lời phiên dịch trên kia chỉ là Thời Sênh tưởng tượng mà ra.



Trên thực tế, Kỳ Uyên chỉ lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt như lúc nào cũng có thể hạ lệnh kéo ra ngoài chém vậy.



Nói thật, Phượng Từ đáng sợ như thế, Thời Sênh rất không thích.



Bản cô nương không đào tạo nổi Phượng Từ hung tàn thế này.



Hay là đổi thế giới khác đi?



[… Ký chủ, hắn còn có thể cứu giúp được mà, thật đấy!] Cô không cần tùy tiện liền muốn đổi thế giới. Đây là trò chơi đứng đắn… À không, không phải trò chơi.
Hiện tại phương pháp này đã vô dụng, nhất định phải hôn mới xác định được sao?



Hay là hắn không phải Phượng Từ?



Thời Sênh cúi đầu nhìn người đang bị mình đè lên. Người đó cũng nhìn lại cô với ánh mắt “Trẫm muốn kéo ngươi ra ngoài chém”.



Người này… thật sự… có lẽ… khả năng… không phải Phượng Từ?



“Nhìn cái gì mà nhìn?” Thời Sênh ném tay hắn ra, đứng lên, kéo kéo vạt áo.



Trong đáy lòng cô hiện tại rất hoài nghi, sợ bị tên khốn Hệ thống kia hố, cho nên phải quan sát hồi lâu, nếu không được thì dùng phương pháp kia xác định vậy.



Kỳ Uyên trơ mắt nhìn Thời Sênh rời đi. Cô vừa đi Kỳ Uyên lập tức mở cửa, “Bắt hắn cho Trẫm, không cần người sống.”



“Ta nói này, đừng có tuyệt tình như thế chứ.” Giọng Thời Sênh vang lên từ trên nóc nhà, xuyên qua màn đêm, nhiễm một phần mỏng lạnh, “Về sau, không chừng ngươi sẽ hối hận đấy.”



Không cần sống là cái quỷ gì?



Tức giận!



“Trẫm…” Giọng Kỳ Uyên đột nhiên im bặt, con ngươi hắn trầm xuống, trút lửa giận lên người Cấm vệ quân, “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Bắt không được người thì cùng nhau chịu chém đi!”



Cấm vệ quân: “…”



Vậy rốt cuộc là bắt sống hay không cần bắt sống?



Thời Sênh giẫm lên nóc nhà, nhảy qua bên kia, vừa lúc có thể nhìn thấy Kỳ Uyên. Cô kiêu ngạo vẫy vẫy tay với hắn, “Lần sau gặp lại.” Sau đó tung người nhảy lên, biến mất trong đêm đen.



Nghe nói, đêm hôm đó, Kỳ Uyên đập vỡ tất cả những thứ có trong cung điện.



Kết quả, bọn cung nữ và thái giám đều phát hiện không vào được tẩm cung của hắn.



Hôm sau, lúc lâm triều, có đại thần dường như còn chưa tỉnh ngủ, úng não nên đối đầu với Kỳ Uyên. Cơn giận đêm qua của Kỳ Uyên còn chưa tiêu tan, vậy nên đại thần này liền xui xẻo, trực tiếp bị kéo ra ngoài chém đầu.



Lúc hạ triều, chúng đại thần đều run lẩy bẩy.