Boss Là Nữ Phụ

Chương 124 : Học sinh cá biệt (5)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 124HỌC SINH CÁ BIỆT (5)



"Tại sao tôi phải giải thích giúp cô?” Thời Sênh nghiêng đầu, thần tình lạnh nhạt.



Kỷ Tiểu Ngư bị giật mình, sắc mặt biến thành tái mét.



Cơ thể khẽ lay động lùi về sau một bước.



Chuyện này là do cô làm, sao cô lại có thể nói giúp mình cơ chứ?



Chẳng qua chỉ là lúc mình tập múa làm ồn đến cô ấy, cô ấy lại báo thù mình như thế.



Quả nhiên mấy thiên kim tiểu thư có tiền đều không phải là người tốt.



Ai ai cũng đều là ma quỷ, tâm tư độc ác khoác tấm da người cả.



“Này, Kỷ Tiểu Ngư, sao da mặt cô lại dày như thế hả? Câu dẫn Bắc thiếu thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn lấy lòng em gái nhà người ta, thật sự cho rằng người ta không biết cái tâm tư bẩn thỉu đó của cô hay sao?”



Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên quay đầu nhìn nữ sinh kia, còn đem theo khuôn mặt đẫm lệ đầy vẻ hung ác, nhìn hơi đáng sợ.



Nữ sinh kia bị doạ nhảy dựng lên, phản ứng lại lập tức gào lên: “Kỷ Tiểu Ngư, cô trừng cái gì mà trừng?”



Kỷ Tiểu Ngư giống như là bị chọc tức, nhe răng giơ vuốt bổ nhào về phía nữ sinh kia: “Cô mới đi câu dẫn người khác, tôi không câu dẫn Bắc Trạch.”



Hai người vật lộn một vòng, khó khăn lắm mọi người mới tách ra được.



Thời Sênh đứng xem kịch hay, sau đó liền nhìn thấy nam chính.



Bắc Trạch ở chỗ khá xa nhìn về bên này, dường như không nghĩ đến sẽ đi qua đây, quay người đi một cái, lại không biết là nghĩ cái gì liền bước nhanh về phía bên này, lôi Kỷ Tiểu Ngư kéo vào trong lòng mình.



Đám đông náo loạn lập tức biến thành lặng ngắt như tờ.



Bao nhiêu người đều không dám thở mạnh nhìn Bắc Trạch.



Bắc Trạch lạch lùng quét ánh mắt qua bọn họ một cái, sau đó thô bạo kéo Kỷ Tiểu Ngư rời đi.



“Trời ơi, ánh mắt đó của Bắc thiếu như muốn giết người vậy!” Bắc Trạch vừa đi, đám người bị doạ mới từ từ thở phào.



“Kỷ Tiểu Ngư không phải là thật sự đang đi lại với Bắc thiếu chứ?” Cũng có người đưa ra chất vấn.



Đương nhiên chất vấn này làm cho rất nhiều nữ sinh tức giận trừng mắt nhìn.



Bắc thiếu của bọn họ tại sao lại chọn một con vịt xấu xí cơ chứ, tuyệt đối sẽ không!




Khoé miệng Thời Sênh kéo lên thành một ý cười, nhân vật chính trong tình tiết câu chuyện quả nhiên mạnh mẽ.



Trong tình tiết câu chuyện, là Bắc Chỉ trù tính tự mình đi, điều quan trọng không phải là lúc đi lấy quần áo mà là lúc quay về thì trời mưa to, sau đó gặp nam chính ở đấy, hai người coi như cùng trải qua hoạn nạn.



Bây giờ cô không làm gì cả, Kỷ Tiểu Ngư lại tự mình yêu cầu đi.



Quả nhiên là trời nam đất bắc, nam nữ chính vẫn cứ gặp nhau.







Vùng ngoại thành.



Kỷ Tiểu Ngư ôm một cái túi lớn, bước thấp bước cao dẫm trong nước đi về phía trước, trong lòng đầy sự hối hận và tủi thân.



Sớm biết chỗ này xa như thế thì cô ta đã không đến rồi.



Mà lúc cô ta đến còn bị cảnh sắc của khu biệt thự làm cho chấn động, quên cả bảo tài xế taxi chờ mình.



Vừa cầm lấy quần áo đi ra khỏi biệt thự, cô ta mới nhớ ra, thế nhưng xe đã sớm không còn ở đó nữa, cô ta chỉ có thể đi bộ về phía trước xem có thể gặp được xe hay không?



Ai mà biết được, còn chưa đi được xa thì trời đã mưa như trút nước, không bắt được xe, đến cả chỗ trú mưa cũng không có.



“A!” Kỷ Tiểu Ngư trượt chân một cái, cả người bổ nhào vào hố nước, cái túi trong tay văng ra, quần áo tươi đẹp lập tức nhuộm đầy bùn đất.



Kỷ Tiểu Ngư vội vàng thu lại quần áo vào trong túi, nhưng mà càng nhặt cô ta lại càng cảm thấy tủi thân.



Cô ta đột nhiên ném hết quần áo xuống đất, còn phát tiết dẵm lên đó hai cái, bùn đất bắn tung toé: “Tất cả bọn họ đều đang cố ý, cố ý để mình chạy đến chỗ xa xôi như thế này, chính là không ưa mình, không ưa mình! Người có tiền thì ghê gớm lắm sao, lại phải chạy đến chỗ xa như thế này may quần áo?” Kỷ Tiểu Ngư phát tiết xong, chân giơ lên hạ xuống, nước mưa lạnh giá dập tắt một chút oán hận của cô ta.



Nhìn lại đống quần áo đen xì xì trên mặt đất, cô ta mới từ từ khẩn trương và sợ hãi.



Lúc nãy khi lấy quần áo, cô ta nghe người trợ lý đó nói chỗ quần áo này mỗi bộ đều là trên một nghìn, quan trọng nhất là quần áo sáng mai phải dùng đến rồi.



Cô ta không thể nào mất mặt trước Bắc Trạch được.



Kỷ Tiểu Ngư nhặt hết quần áo lên, nhét vào trong túi, ôm lấy cái túi nặng gấp đôi lúc trước tiếp tục đi về phía trước.



Cô ta phải làm sạch hết chỗ quần áo này trước ngày mai.



Cô ta không thể để cho mấy người đó cười nhạo mình được.



Sẽ có một ngày, cô ta phải để cho mấy người coi thường mình kia phải đố kỵ với mình.