Boss Là Nữ Phụ

Chương 1242 : Vương gia có tin mừng (23)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Thời Sênh dạo khắp cung Hoa Thanh một vòng mới thấy Kỳ Uyên đang đứng ở cuối một hành lang như đang tìm cái gì, biểu tình đầy nôn nóng, quanh thân tản ra áp lực lạnh lẽo.



Không chạy là được rồi.



Kỳ Uyên quay lại, nhìn thấy Thời Sênh thì hơi sững người mấy giây, sau đó liền tiến lại gần. Khuôn mặt hắn lạnh nhạt, cánh môi mấp máy nhưng mãi không phát ra âm thanh gì.



Thời Sênh hỏi với vẻ cổ quái, “Sao thế hả?”



Sau một lúc, Kỳ Uyên mới nghẹn ra hai chữ, “Trẫm gấp.”



Chỉ có hai chữ, Thời Sênh nghe chẳng hiểu gì, “Gấp cái gì?”



Kỳ Uyên chau mày: “Quá mót.”



Thời Sênh: “…”



Đi tiểu thì nói là đi tiểu, còn nói hoa văn thế làm gì?



“Vì thế nên ngài mới ra ngoài à?”



“Nếu không ngươi cho là Trẫm chạy rồi chắc?” Hắn cũng muốn chạy lắm, nhưng hắn ra khỏi cung thế nào bây giờ? Hiện tại, bên ngoài toàn là người của tên này, hắn có điên mới chạy.



Thời Sênh: “…” Xét thấy ngươi từng có tiền án, nghĩ như thế cũng chẳng có gì sai cả.



Thời Sênh đưa Kỳ Uyên tới nhà xí.



Kỳ Uyên đi vào, Thời Sênh muốn theo cùng, hắn bèn xoay người nhăn mày hỏi: “Ngươi làm gì thế hả?”



Thời Sênh nghiêm túc đáp, “Ta sợ ngài lại chạy.”



“Trẫm có dự kiến rồi.” Kỳ Uyên lạnh mặt, “Không được tiến vào.”



“Đều là đàn ông cả, ngài sợ cái gì chứ?”



Kỳ Uyên đóng sầm cửa lại, Thời Sênh vuốt cằm cười, tính cách này, ngoại trừ gã ngốc Phượng Từ nhà mình ra thì còn có ai vào đây được nữa chứ.



Lúc Kỳ Uyên đi ra, Thời Sênh đang tựa vào cửa. Hắn liếc nhìn cô một cái rồi đi nhanh về phòng mình. Thời Sênh đi theo sau hắn không nhanh không chậm. Kỳ Uyên bực bội trong lòng, rất muốn chém người, nhưng đây không phải Hoàng cung của hắn, không gọi người được.



“Dung Vương, có thể đừng đi theo Trẫm được không?” Kỳ Uyên không nhịn được, xoay người mở miệng rất không kiên nhẫn, “Trẫm không thích đàn ông. Ngươi đừng lãng phí thời gian trên người Trẫm nữa.”




“Đơn gia bị ngốc à?”



Thời Sênh không khách khí hỏi một câu, những lúc như thế này không phải nên lập tức tạo phản, còn chạy tới đón người, đúng là có bệnh.



Tư Mã đại nhân lắc đầu, thở dài, “Có người khi đã nhận định một chuyện gì đó rồi thì sẽ không bao giờ sửa đổi.”



“Tới thì tới, sợ hắn chắc, bắt luôn cả hắn, áp chế Đơn gia đầu hàng, nhất thống thiên hạ.” Thời Sênh tỏ ra hào khí ngút trời.



Phụt…



Tư Mã đại nhân suýt chút nữa thì sặc nước bọt mà chết.



Ông và Đơn gia vốn có giao tình sâu sắc. Lúc trước Đơn lão tướng quân còn giúp ông một chuyện lớn như thế, nếu làm như vậy thì chẳng phải ông sẽ trở thành người vong ân phụ nghĩa sao?



Loại chuyện như thế ông không làm được.



“Điện hạ, con có thể nói cho ta biết, con bắt Kỳ Uyên để làm gì không?”



“Không định làm gì…” Cô thật sự không muốn bắt Kỳ Uyên để làm gì cả, chỉ là muốn cướp về rồi nuôi dưỡng và quan sát mà thôi.



Giờ cơ bản đã quan sát xong, đã xác định được rồi nên không thể thả đi được.



Tư Mã đại nhân tỏ vẻ không khỏi được lý do thì sẽ không đi. Thời Sênh gãi gãi đầu nói, “Lý do là, con coi trọng hắn.”



Tư Mã đại nhân: “…”



Ánh mắt Tư Mã đại nhân nhìn Thời Sênh cực kỳ cổ quái. Thời Sênh nghiêm mặt nói, “Ông ngoại, người nhìn con như thế làm gì? Con là con gái, coi trọng một người đàn ông thì có vấn đề gì đâu chứ?”



Lúc này Tư Mã đại nhân mới nhớ ra, đúng thế, Điện hạ nhà ông là con gái, coi trọng một người đàn ông là rất bình thường, không có bệnh.



Nhưng mà người nó coi trọng lại có hơi… có bệnh.



Trước tiên chưa nói tới thân phận của Kỳ Uyên, chỉ xét tới tính tình bạo ngược kia của hắn thì làm gì có ai chịu nổi?



Điện hạ nhà ông có thể chịu được ấm ức sao?



“Không nên, không nên.” Tư Mã đại nhân lắc đầu, “Điện hạ muốn hạng nam tử nào cũng được, nhưng Kỳ Uyên thì không được.”