Boss Là Nữ Phụ

Chương 1244 : Vương gia có tin mừng (25)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


Trước kia Tư Mã Huệ bị nhốt vào lãnh cung nên tinh thần rất không tốt, được tu dưỡng nhiều ngày rồi nên khí sắc cuối cùng cũng khá lên một chút.



Nghe nói con gái của mình tới thăm, Tư Mã Huệ lập tức bắt đầu trang điểm, chỉ huy hạ nhân làm cái này cái kia.



Vất vả lắm mới nghe thấy báo Dung Vương đã tới, Tư Mã Huệ lập tức chạy ra, “A Chỉ, A Chỉ…”



Thời Sênh đang nói chuyện với Tư Mã Dương, Tư Mã Huệ chạy ra, cả hai đều nhìn bà ấy.



Dù Tư Mã Huệ đã có tuổi nhưng vẫn rất đẹp, sau khi trang điểm cẩn thận thì càng thêm chói lọi, chỉ có đôi mắt hơi thất lạc, chứa đầy bi thương.



Lúc nhìn thấy Thời Sênh, bi thương trong đó mới dần biến mất.



“A Chỉ, trán con làm sao thế? Sao lại sưng lên thế kia? Ai đánh con?” Tư Mã Huệ liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên trán Thời Sênh có một vệt sưng đỏ, lo lắng hỏi han.



Ánh mắt Thời Sênh hơi nhìn về phía Kỳ Uyên ở bên cạnh, mắt hắn rũ xuống, tay khoanh trước ngực.



Thời Sênh tủm tỉm cười, “Mẫu phi, nhi thần không sao, chỉ là không cẩn thận nên va đập chút thôi.”



Tư Mã Huệ nghe thế liền thở phào, “Sao lại không cẩn thận thế chứ, mau vào đi, mẫu phi bôi thuốc cho con, nếu để lại sẹo sẽ rất xấu.”



“Muội muội, ta tiến cung tìm cha, muội và Điện hạ cứ nói chuyện đi nhé. Tối ta và cha sẽ về ăn cơm.” Tư Mã Dương rất có mắt quan sát.



“Được, huynh cứ đi đi.” Trong mắt Tư Mã Huệ lúc này chỉ có Thời Sênh, làm gì còn để ý tới ai nữa, ngay cả người đứng bên cạnh Thời Sênh bà cũng chẳng nhìn thấy.



Tư Mã Dương nhìn Kỳ Uyên một cái, “Kỳ công tử, ta sắp xếp người đưa ngài đi dạo trong phủ có được không?”



Kỳ Uyên không trả lời, vẫn cúi đầu như cũ.



Thời Sênh nói, “Cậu, ngài ấy đi với cháu là được rồi.”



Tư Mã Dương hơi lo lắng, đây là Hoàng đế Xích Diệu đấy.



Trong lòng và trong mắt Tư Mã Huệ chỉ có bảo bối nhà mình, căn bản không nghe thấy Tư Mã Dương và Thời Sênh nói gì, kéo cô đi vào bên trong.



Tư Mã Huệ kéo Thời Sênh vào phòng, đóng cửa, động tác liền mạch, lưu loát.



Kỳ Uyên bị nhốt ở bên ngoài.



Hắn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín, biểu tình trong mắt trở nên thô bạo, quanh thân ngập tràn sát khí, nhưng chỉ giây lát liền biến mất.



Hắn quay đầu nhìn đám ám vệ Ất, Giáp, Bính, Đinh đi theo cách đó không xa…
Trên đường trở về, sắc mặt Kỳ Uyên vẫn rất cau có. Về tới cung Hoa Thanh, Kỳ Uyên vội vàng xuống xe, đi được hai bước, hắn lại dừng lại, giọng có hơi băn khoăn, “Trán của ngươi không sao chứ?”



Thời Sênh sờ sờ trán đã được bôi thuốc, “Ngài quan tâm tới Bản vương sao?”



“Ai quan tâm người.” Kỳ Uyên như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức phủ nhận, sau đó tức giận đi vào trong.



Thời Sênh đuổi theo hắn, lại lần nữa nắm lấy tay hắn.



“Dung Vương.” Kỳ Uyên hoàn toàn nổi giận.



Nghiện nắm tay rồi chắc?



“Làm sao?” Thời Sênh ghé sát vào hắn, “Cho Bản vương cầm một tí cũng không mang thai được đâu. Ngài khẩn trương như thế làm gì? Có phải là phát hiện ra đã thích Bản vương rồi không hả?”



“Nói hươu nói vượn.” Sao ta có thể thích một người đàn ông chứ, tuyệt đối không bao giờ!



“Ngài không cho ta cầm chứng tỏ ngài đã thích Bản vương. Bịt tai trộm chuông như thế không hay đâu, thích thì lớn tiếng nói thích đi, Bản vương cũng không cười ngài mà.”



Kỳ Uyên: “…”



Sao lại có người vô sỉ tới mức này?



“Ngài nhìn kiệt tác của ngài đi.” Thời Sênh ghé đầu chỉ chỉ vết sưng trên trán mình, “Cần phải bồi thường, chẳng lẽ ngài không nên cho Bản vương cầm tay một lúc để an ủi tinh thần bị tổn thương à?”



Cái trán của cô tuy đã bôi thuốc nhưng cũng chỉ là thuốc bình thường, giờ nhìn vẫn còn sưng tấy lên.



Lúc ở trên xe ngựa, hắn chỉ duỗi tay đẩy cô một chút, ai ngờ xe ngựa lại xóc phát nữa, cô liền đụng phải thành xe.



Kỳ Uyên đuối lý, nhìn cô hậm hực, “Từ đây tới phòng thôi.”



Ý là có thể nắm tay từ đây tới phòng.



Thời Sênh không tỏ ý kiến, đi về phía cung Hoa Thanh trong ánh mắt quỷ dị của chúng nô tài.



Đến hoa viên, Thời Sênh đột nhiên dừng lại, phân phó người sau lưng, “Mang hai cái ghế tới đây.”



Kỳ Uyên trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, “Dung Vương.”



Thời Sênh nghiêng đầu cười, “Ngài có nói là trên đường đi không được dừng lại đâu.”