Boss Là Nữ Phụ

Chương 1253 : Vương gia có tin mừng (34)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


Liễu Tử Yên mang thai, hôm sau Tịnh Trần liền tới cửa cầu hôn. Lần này, Liễu Tử Yên không phản đối mà nhận lời Tịnh Trần.



Bởi vì có thai nên hôn lễ chuẩn bị khá hấp tấp.



Thời Sênh đi vây xem một chút. Hôn lễ tổ chức không quá long trọng nhưng lại rất có tâm.



Nam phụ Tịnh Trần này quả thực rất tốt.



Sau hôn lễ, tin tức về Liễu Tử Yên liền yên tĩnh xuống.







“Điện hạ, Điện hạ, không tốt rồi…” Ám vệ Giáp tiến vào như bay, giọng to tới mức phỏng chừng toàn bộ Vương phủ đều nghe thấy.



“Ai không tốt?” Thời Sênh đen mặt, gào lớn như thế, ai không biết còn tưởng cô xảy ra chuyện.



Ám vệ Giáp chỉ về phía cổng thành, “Đơn Minh, Đơn Minh mang đại quân tới tuyên chiến, yêu cầu… yêu cầu Điện hạ giao Kỳ công tử ra.”



“Xích Diệu vẫn không tạo phản ư?” Thời Sênh hỏi lại theo bản năng.



Ám vệ Giáp, “…”



Giọng ngài tiếc nuối như thế là ý gì hả?



Xích Diệu có Tô Thừa tướng đa mưu túc trí và Đơn gia tay nắm binh quyền, ai dám tạo phản chứ?



Cho rằng ai cũng trâu bò giống ngài sao?



Ám vệ Giáp bên này vừa bẩm báo xong thì người của Hoàng cung cũng tới. Người tới vẫn là ông cậu tiện nghi của cô, hiện giờ là Thái tử Điện hạ.



Vốn dĩ vị trí Thái tử phong cho Thời Sênh, nhưng Thời Sênh không có hứng thú nên mới rơi xuống người Tư Mã Dương.



Tư Mã Dương tới hỏi cô phải làm sao bây giờ?



Đánh với Xích Diệu thì chắc chắn là không được rồi.



Binh lực của Xích Diệu mạnh hơn bọn họ quá nhiều, đánh thì chỉ có hại cho quân Bắc Lương. Quan trọng là đại đa số quân Bắc Lương đều nằm trong tay Sở Lạc, muốn mang binh đánh giặc thì phải dựa vào hắn.



Ý của Tư Mã Dương là cứ trả người về trước.



Nếu cô thích thật thì cứ khôi phục lại thân phận nữ nhi, sau đó lấy thân phận công chúa Bắc Lương hòa thân gả qua đó.
Bọn họ bắt Liễu Tử Yên nói ra giải pháp giải độc Thất Tinh Tuyệt Tình, bọn họ đâu biết rằng lúc đó Liễu Tử Yên chỉ lừa Sở Lạc, muốn cho hắn thể nghiệm sự đau khổ của việc lòng mang hy vọng nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng.



Liễu Tử Yên không nói gì, những người đó liền tra tấn ả.



Cuối cùng, Liễu Tử Yên chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp.



Liễu Tử Yên băn khoăn tự hỏi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh như hiện tại?



Rõ ràng lúc trước thuận lợi như thế, nhưng từ khi…



Đúng, là do nữ nhân kia.



Từ sau khi nàng ta tới, hết thảy những gì xảy ra với ả đều không còn bình thường nữa.



“Tử Yên, Tử Yên, tỉnh lại…” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai ả, ý thức đã tan rã của Liễu Tử Yên dần dần thu hồi.



Ả nhìn người trước mắt, con ngươi co chặt lại, “Ngươi tới làm gì?”



“Ta tới cứu nàng, nàng đừng sợ.” Tịnh Trần cởi dây thừng trên người ả ra, “Ta sẽ mang nàng ra ngoài.”



Tịnh Trần bế ả lên, đi ra khỏi địa lao.



Nhưng hai người vừa mới ra khỏi địa lao đã bị người bao vây.



“Tịnh Trần công tử, đã đợi lâu rồi.” Nam nhân dẫn đầu nhìn Tịnh Trần.



Tịnh Trần cũng có vẻ không quá kinh ngạc, “Ta có thể đi cùng các ngươi, nhưng các ngươi phải thả Tử Yên ra.”



“Tốt.” Nam nhân cười khẽ.



“Ngươi nói gì?” Liễu Tử Yên túm lấy vạt áo Tịnh Trần, con ngươi trừng lớn, “Ngươi đồng ý làm gì cho bọn họ?”



Tịnh Trần nhẹ vỗ về ả, nhìn về phía nam nhân kia, “Ta muốn đưa Tử Yên đi trước.”



“Tịnh Trần công tử, yêu cầu này của ngài làm ta rất khó xử…”



“Ta đã đồng ý thì sẽ không thay đổi, đưa nàng tới nơi an toàn rồi thì ta sẽ đi cùng các ngươi.”



Nam nhân kia chần chừ một lúc rồi gật đầu, “Vậy cứ theo lời Tịnh Trần công tử đi. Nhưng Tịnh Trần công tử nên hiểu, nếu ngài nuốt lời thì Liễu cô nương sẽ không có kết cục gì tốt đâu.”