Boss Là Nữ Phụ

Chương 1256 : Vương gia có tin mừng (37)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


Hoàng đế Xích Diệu độc sủng Hoàng hậu, các đại thần vì muốn gia tăng dân số hậu cung cho Hoàng đế nhà mình mà vội đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng nếu không bị chém thì cũng bị lưu đày.



Dần dần, bọn họ cũng từ bỏ tâm tư này.



Nhưng Hoàng hậu vẫn không hề mang thai, điều này làm cho các đại thần lại bắt đầu nhảy nhót. Lần này, không cần Hoàng đế động thủ mà Hoàng hậu đã nổi giận trước.



Triều đình lại đổi hết lần này tới lần khác, thế nhưng thế cục ở Xích Diệu vẫn không có biến hóa gì.







Rất nhiều năm sau.



Một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy về Hoàng thành Bắc Lương.



Cuối cùng, xe ngựa dừng ở bên ngoài chùa Linh Quang ngoài ngoại thành.



Một nữ tử bước xuống, dùng áo choàng che kín mặt.



Một mình người đó tiến vào trong chùa Linh Quang.



Tiểu hòa thượng trong chùa Linh Quang cản người đó lại, “Thí chủ, hôm nay trụ trì không gặp khách.”



Nữ tử chắp tay trước ngực, hơi cúi người, “Ta tới bái tế cố nhân.”



Tiểu hòa thượng đáp lễ, “Thí chủ bái tế ai?”



Nữ tử trầm mặc một chốc lát rồi đáp: “Tịnh Trần.”



Tiểu hòa thượng hơi kinh ngạc, đánh giá nữ tử hồi lâu, niệm một câu A di đà Phật, “Thì ra là cố nhân của Tịnh Trần công tử, mời thí chủ đi theo ta.”



Tiểu hòa thượng mang nữ tử ra sau núi, vừa đi vừa nói, “Mỗi năm, vào thời gian này, trụ trì sẽ niệm kinh một ngày cho Tịnh Trần công tử. Chút nữa thí chủ tới cũng không nên quấy rầy tới trụ trì.”



Ở sau núi, tiểu hòa thượng chỉ về phía một rừng trúc, “Xuyên qua rừng trúc này là tới, xin thí chủ cứ tự nhiên.”



Nữ tử đi theo sự chỉ dẫn của tiểu hòa thượng, xuyên qua rừng trúc, sau đó nhìn thấy một mảnh đất trống và một bia mộ.



Bên cạnh bia mộ có hai cái nệm hương bồ, trên một cái nệm có người đang ngồi, đúng là trụ trì chùa Linh Quang.



Nữ tử thong thả tới gần, chữ trên bia mộ càng lúc càng rõ ràng.



“Tịnh Trần công tử chi mộ.”



Trên bia mộ chỉ có mấy chữ này.



Nữ tử lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm bia mộ, tựa như muốn nhìn thấy từ trong mấy chữ đó điều gì khác.



“Cô nương, mây khói thoảng qua, Tịnh Trần hy vọng ngươi quên đi, ngươi cần gì phải quay về?” Trụ trì đột nhiên lên tiếng.




Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành



Khen thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Tích lũy 2000



Nhiệm vụ phụ tuyến: Chưa hoàn thành



Khen thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: 0



Đạo cụ: "Vương miện nữ vương", "Trái tim Quỷ Vương", "Ám Dạ", "Máu Kỳ Lân", "Lông đuôi Phượng hoàng".



“Hả, sao giá trị làm người lại tăng một ít rồi?” Cô đã làm chuyện tốt gì sao?



[… Cô có thể hiểu đó là điểm cho chuyện ký minh ước trăm năm.] Minh ước trăm năm đã tạo phúc cho bá tánh hai nước, so với những chuyện cô đã làm thì bù trừ cho nhau, cuối cùng vẫn còn dư lại một ít.



[Ký chủ, cô có cần khai thông ký ức không?]



Thời Sênh trừng mắt, “Đột nhiên hỏi cái này làm gì? Mơ ước ký ức của ta sao?”



[…] Nghĩ nhiều rồi, [Hệ thống kiểm tra đo lường, lúc cô trở về thì cảm xúc dao động khá lớn, Ký chủ có yêu cầu khai thông ký ức không?]



Thời Sênh: “…”



Nói tới cái này, Thời Sênh liền bực bội.



Cô đột nhiên móc kiếm ra, tức giận, “Gọi chủ nhân nhà mi ra đây. Ông muốn quyết đấu với hắn.”



[…] Liên quan gì tới chủ nhân nhà nó chứ? Chẳng lẽ không phải… vì Phượng Từ sao?



Đánh rắm, Phượng Từ có chạy đâu, cảm xúc của ông dao động cái con khỉ ấy. Cảm xúc của cô dao động lớn là vì ở thời điểm cuối cùng, quyền hạn của cô lại bị cướp mất.



Chủ nhân của Hệ thống lại đổi.



Hệ thống giờ mới nhận ra, lập tức tiểu nhân đắc chí.



[Chủ nhân là người cô muốn gặp thì có thể gặp sao?]



[Có tiến vào thế giới sau hay không…]



[Bắt đầu dịch chuyển…]



Hệ thống lấy lại được chủ quyền rất huênh hoang.



Mọe kiếp!



Nhị Cẩu Tử, mi cứ chờ đó cho ông.