Boss Là Nữ Phụ

Chương 126 : Học sinh cá biệt (7)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 126HỌC SINH CÁ BIỆT (7)



"Ba mua vé số, trúng được giải nhất…” Ông Kỷ nhìn nhìn bốn xung quanh, thấp giọng nói: “Bốn nghìn vạn đó, sau này chúng ta cũng là người có tiền rồi.”



“Bốn nghìn vạn?” Kỷ Tiểu Ngư mở to mắt, con số này đối với cô ta mà nói chính là một con số ở trên trời.



Mua vé số lại có thể trúng được nhiều tiền như thế ư?



Cô ta có tiền rồi, có phải là cũng có thể không còn bị người khác bắt nạt nữa hay không?



Đáy lòng Kỷ Tiểu Ngư sinh ra mấy phần hưng phấn, cô ta lại nghĩ đến những tháng ngày bị người ta ức hiếp trước kia.



Mỗi người đều là bộ mặt âm u, nếu như Kỷ Tiểu Ngư chống đỡ qua đoạn thời gian này thì cô ta thật sự là một người chẳng quan tâm đến tiền bạc.



Thế nhưng, thời gian số tiền này xuất hiện chính là lúc tâm tính của cô ta đang dao động nhất.







“Hôm nay hình như là tớ nhìn thấy Trường Sinh, con gia hỏa đó doạ chết tớ rồi, Phó thiếu quay về trường học à?” Bạn học A mặt đầy vẻ nghĩ lại mà sợ, thanh âm cũng phát run.



“Chưa đâu, không nhìn thấy vệ sĩ của Phó thiếu.” Bạn học B an ủi: “Không phải là cậu bị hoa mắt đấy chứ?”



“Làm sao có thể hoa mắt chứ, một con to như thế, trừ Trường Sinh ra thì còn có thể là ai? Trường học cũng thật là, lại để cho một con quái vật lớn như thế vào đây, mấy lần trước suýt chút thì đã lấy mạng người rồi...” Sắc mặt bạn học A nhợt nhạt.



“Vậy thì cũng có thể là Phó thiếu quay về trường rồi, sau này phải cẩn thận, gặp phải Trường Sinh thì chết chắc.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua người Thời Sênh.



Thời Sênh kỳ quái nhìn bóng lưng bọn họ.



Trường Sinh gì chứ?



Lại trâu bò như thế, gặp phải là chết chắc?



Trường học lại còn mặc kệ một thứ nguy hiểm như thế ở trong trường sao?



Đúng lúc Thời Sênh đang thấy kỳ lạ thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, nhìn về phía bụi hoa bên cạnh.



Một con vật kềnh càng khổng lồ nhảy từ trong bụi hoa ra, đối mặt với ánh nhìn của Thời Sênh.



Đôi mắt đó xanh biêng biếc, đầy vẻ hung ác.



Thời Sênh: “...”



Lật bàn, tên điên nào lại còn đặc biệt nuôi chó chăn cừu ở đây hả?



Chó chăn cừu là loài chó mà cô thích nhất, bởi vì bọn nó rất dũng mãnh và trung thành.




Cô bước mấy bước đến trước mặt Trường Sinh, giơ tay xoa xoa, hạ xuống.



“Trường Sinh, tránh ra.” Tiếng nam sinh nhẹ nhàng từ bên cạnh vang lên.



Trường Sinh luôn nằm rạp trên mặt đất, sau khi tiếng của Phó Khâm vang lên mới phản ứng tránh đi, thế nhưng vẫn muộn mất một bước, bị thiết kiếm cắt vào một bên chân, máu tươi thuận theo lớp lông của nó mà chảy ra.



“U!” Trường Sinh đau đớn.



Cô không quan tâm là mục tiêu của nhiệm vụ gì, thứ đồ chơi này dám làm cô bị thương, cô không giết chết nó đã là nể lắm rồi.



Đợi hoàn thành nhiệm vụ xong...



Sẽ đem nó đi hầm mà ăn.



Có lẽ là ánh mắt của Thời Sênh quá mức lạnh giá, Trường Sinh trực tiếp nằm xuống mặt đất, u u kêu thảm, ánh mắt không còn dám lộ ra chút hung ác nào.



Phó Khâm từ bụi hoa bên cạnh đi ra, thiếu niên mặt mày sáng sủa, giống như ánh trăng lạnh lẽo trên trời, mang theo sự thanh quý không thể với tới được.



Hắn ngồi xổm xuống xem vết thương của Trường Sinh, sau đó rút điện thoại di động ra gọi điện, tất cả mọi thứ đều làm rất bình tĩnh.



Thời Sênh ngờ vực nhìn Phó Khâm.



Trên người hắn đầy tử khí.



Rất nhanh liền có người xuất hiện ở đầu đường nhỏ, đưa Trường Sinh rời đi.



Lúc này Phó Khâm mới đứng lên, ánh mắt bình tĩnh như suối nước sâu, làm cho người ta chú ý, lại cũng như bụi cây có gai, không dám đến gần.



“Lúc trước Trường Sinh sai, bây giờ hoà.” Phó Khâm nói xong câu này phóng khoáng xoay người, động tác như mây bay nước chảy, đẹp chết người.



Ai mà biết một giây sau, cơ thể Phó Khâm lay động, đột nhiên ngã thẳng vào bụi hoa bên cạnh.



Thời Sênh trợn trừng mắt nhìn Phó Khâm ngã vào trong bụi hoa, nửa người bị che kín trong đám lá xanh.



Đây là kế gì thế?



Mỹ nam kế cũng không sử dụng thế này được đâu! Tốt xấu gì anh cũng sai trước mà!



Cô đi qua đó, đầu tiên là quan sát cái người đang nằm chết này, lại dùng thiết kiếm chọc chọc vào mông hắn, thực sự không phải là xác chết vùng dậy mới khổ não ngẩng đầu nhìn trời.



Cái loại motip nam nữ chính gặp nhau này...



Kỳ cục quá đi!