Boss Là Nữ Phụ
Chương 1268 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (11)
Ngày đăng: 22:37 28/04/20
Thời Sênh ném hai người không biết sống hay chết kia xuống trước mặt họ. Sau đó cô ngồi xuống một tảng đá bóng loáng, chân gác sang bên cạnh, khí chất lưu manh lập tức hiện ra, “Thời tiết đẹp lắm, tâm sự đi.”
Đẹp chỗ nào chứ!
Trời thì oi bức như thế, bọn họ còn bị trói thành bánh chưng, còn gặp phải kẻ nguy hiểm, nghĩ cũng thấy chẳng có gì tốt rồi.
Làm người xấu thời gian dài, bọn họ chỉ cảm thấy mình ngang ngược mà còn gặp người ngang ngược hơn, vậy chỉ có thể nhận thua mà thôi.
“Cô muốn biết gì?” Nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải quân nhân, chẳng lẽ của thế lực nào phái tới?
Người của quân đội cũng không dám làm việc không kiêng nể gì như thế.
Trong mắt những người này, quân đội là một tổ chức kỳ quái theo kiểu ăn cơm cũng phải xin chỉ thị.
Giọng Thời Sênh vẫn rất nhẹ nhàng, “Chuyện nhỏ thôi, đừng lo lắng, chỉ muốn hỏi các anh có gặp một người hay không mà thôi.”
“Đàn ông, 1m8, mặc áo ngắn tay màu trắng, quần đen ngắn qua đầu gối, tóc dài, gương mặt đẹp trai có thể ăn thay cơm, có thể xách theo một cái túi màu xanh quân dụng, cũng có thể không, cái này tôi không rõ lắm. Các anh đã ai gặp chưa?”
Mọi người: “…” Đẹp trai có thể ăn thay cơm là cái quỷ gì? Đây là từ miêu tả kiểu gì thế?
“Không phải cô ta đang hỏi về thằng cha kia đấy chứ?”
“Hình như là…”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã lưu lạc tới bước bị quân đội vây trong núi, còn phải đi tìm thằng cha kia nữa.
Lưu lạc đến cái bước này cũng là tại thằng cha đó hết!
Rốt cuộc hắn có thù gì với bọn họ chứ?
Thời Sênh đợi một lát, hỏi: “Nghĩ ra chưa?”
“Tìm được thì cô sẽ thả chúng tôi ra chứ?”
“Thả? Tại sao phải thả? Các người chính là… kẻ bị tình nghi. Nhìn bộ dáng của các người đã làm không ít chuyện xấu. Dù tôi có giết các người vì dân trừ hại thì có khi còn được thưởng ấy chứ…” Thời Sênh ngồi vắt chân, không giết mới là lạ ấy.
Mọi người: “…”
Đám người quân đội sao có thể trao giải cho cô chứ, đầu óc của con ranh này bị úng nước rồi à?
“Nếu giết bọn tôi, cô vĩnh viễn sẽ không biết được hắn ở đâu?”
“Vậy cũng được, nếu người chết rồi thì cũng có các anh đi cùng mà.” Thời Sênh không nổi giận như bọn chúng nghĩ, chỉ nhếch miệng cười quỷ dị, “Cũng chỉ là đổi một bản đồ khác mà thôi, các người thì không giống thế… chết rồi thì không sống lại được đâu.”
Sau khi rơi xuống, hắn chẳng thèm để ý tới cô ta luôn.
Con ngươi Thời Sênh tối sầm lại, muốn giết người.
[Ký chủ, bình tĩnh một chút, chẳng phải cô còn chưa biết hắn có phải Phượng Từ hay không mà? Cô kích động thế làm gì?]
Thời Sênh mới hòa hoãn lại, đáp lời Hệ thống ở trong lòng, “Lúc trước mi có lỡ miệng nói rồi.”
[…] Có ư? Hình như… không có mà?
Hệ thống không nhớ mình đã lỡ miệng lúc nào mà để Ký chủ suy đoán ra đáp án này. Nó bận rối rắm với vấn đề kia nên cũng mặc kệ Thời Sênh luôn.
Thời Sênh rũ mắt nhìn người bên dưới rồi đột nhiên nhảy xuống.
Diệp Sâm nhìn người ở trước mặt mình, biểu tình ngốc ra, “Em…”
Nhảy xuống, thế thì giờ làm sao đi lên đây?
Thời Sênh lập tức đi về phía Từ Mi, còn móc ra một con dao găm.
Diệp Sâm cũng chỉ nhìn chứ không có ý ngăn cản.
Thời Sênh tới gần Từ Mi, con dao găm trong tay cô còn chưa đâm xuống thì đã có tiếng người truyền tới từ bên trên.
Thời Sênh: “…”
Có cần đúng lúc như thế không?
Con mẹ nhà nó!
Thời Sênh muốn đâm xuống nhưng phát hiện trở ngại trong không khí rất lớn, căn bản không có cách nào để hạ dao cả.
Tiếng người càng lúc càng gần.
“Mẹ!”
Thời Sênh thu lại con dao, kéo nữ chính vào sâu một chút, người nếu chỉ đứng ở bên trên thì sẽ không nhìn thấy cô ta.
Sau đó cô nhanh chóng quay lại, đỡ Diệp Sâm lên. Diệp Sâm lảo đảo, cơ thể suýt té ngã, Thời Sênh nhíu mày nhìn hắn.
Diệp Sâm nhếch miệng cười, “Chân đau.”