Boss Là Nữ Phụ

Chương 1271 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (14)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


Thời Sênh gặp Hoàng Mỹ Lan bên ngoài bệnh viện. Vị này là quý nhân ở thành phố Liễu Dương, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở bệnh viện, còn ở bên cạnh nữ chính nữa chứ.



Đây gọi là cốt truyện không thể thay đổi.



Nhất định là phải gặp.



Cái này vốn chẳng liên quan gì tới Thời Sênh, nhưng Hoàng Mỹ Lan nhìn thấy cô liền kéo cô lại nói chuyện.



Đại tỷ à, chị không thấy nữ chính đại nhân như đang muốn ăn thịt người kia à?



Chị mà không buông bản cô nương ra, bản cô nương sẽ hét lên đấy.



“Lúc trước em đi nhanh quá, chị chưa có cơ hội mời em ăn cơm. Lần này nhất định phải cho chị cơ hội cảm ơn em.”



Không không, chị gái à, tôi không muốn ăn cơm với chị đâu. Tôi tình nguyện quay về chơi trò lưu manh với tên lưu manh Diệp Sâm kia còn hơn.



“Cứ quyết thế đi, Từ tiểu thư chắc không ngại có thêm một người chứ?” Hoàng Mỹ Lan quyết định xong mới hỏi Từ Mi.



Từ Mi vốn là tới tìm Hoàng Mỹ Lan bàn chuyện hợp tác, lúc này không thể nói không được nên đành dịu dàng đáp lời, “Chị Hoàng cứ sắp xếp là được.”



Sau đó cô ta nhìn Thời Sênh, trong đáy mắt có một chút âm u.



Lúc ở trong sơn động, cô ta có mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện. Cô ta tưởng mình bị ảo giác. Nhưng hôm rồi nhìn thấy Cốc Lam và người đàn ông kia ở bên nhau, cô ta mới biết chắc chắn là mình không bị ảo giác gì.



Lúc đó, Cốc Lam đã tới, cứu người đàn ông đó đi, nhưng lại để cô ta nằm lại đó.



Nếu không phải Hạ Vũ tìm được cô ta thì có khi lúc này cô ta đã đi gặp Diêm Vương rồi.



“Tôi để ý, bên ngoài có người chờ tôi, tạm biệt.” Thời Sênh mỉm cười. Cô mà còn không buông ông ra, ông sẽ móc kiếm đấy.



Hoàng Mỹ Lan lại làm như không thấy, vẫn nhiệt tình nói, “Vậy thì cùng đi luôn, nhiều người tham gia thì càng đông vui mà.”



Thời Sênh: “…”



Kiếm của ông đâu?



“Bé con, em lần chần cái gì thế?” Diệp Sâm từ bên ngoài đi vào, túm lấy tay Thời Sênh kéo ra ngoài, “Em muốn anh đói chết đấy à?”
“Ân oán giữa con và Thiếu tướng Diệp, nếu mà kể ra…” Thời Sênh nhanh chóng tính toán một hồi rồi nói tiếp, “Là hắn thiếu con một đống nợ.”



“Thiếu nợ?” Gia nghiệp nhà họ Diệp lớn như thế, sao lại thiếu nợ chứ? Ông Cốc cảm thấy Thời Sênh đang nói dối mình. Con bé đột nhiên không cần Hạ Vũ, hôm nay lại cùng tên nhóc hỗn đản Diệp Sâm về nhà, cái này không phải quá rõ ràng rồi sao? “Tiểu Lam, nó đã làm gì con chưa?”



Bà Cốc nói cô không về nhà, tuy rằng sau đó có gọi điện về bịa mấy lý do lung tung, nhưng ông Cốc vẫn cảm thấy rất khả nghi.



Thời Sênh: “…” Lão ba, ba đừng có tưởng tượng quá đà nữa có được không?



Thật muốn lấy giấy tờ ra chứng minh, nhưng như thế ông Cốc sẽ lại hỏi cô lấy đâu ra tiền, thế nên…



Ba cứ tiếp tục tưởng tượng đi!



Dù sao, cuối cùng cô vẫn cứ ở bên Diệp Sâm thôi mà!



“Ba đang hỏi con đấy? Có phải tên hỗn đản Diệp Sâm kia đã làm gì con không? Con nói cho ba, ba làm chủ cho con!” Ông Cốc vô cùng kích động, cho rằng Thời Sênh đã bị làm gì.



“Không.” Thời Sênh lắc đầu, “Ba, hắn không làm gì con hết.”



“Thật không?”



“Thật mà!” Hắn có lá gan đó thì cũng chẳng có năng lực đó.



Ông cốc nghiêm mặt, “Thằng nhóc họ Diệp đó nổi danh là hỗn đản ở thủ đô. Ba nói cho con biết, con nhất định không được thích nó.”



Thời Sênh: “…” Nhưng mà con thật sự thích hắn rồi!



Ông Cốc nói nửa ngày vẫn là kiên quyết không cho Thời Sênh thích Diệp Sâm.



Cuối cùng, ông hạ giọng khuyên nhủ, “Thằng nhóc họ Diệp cứu con, ba sẽ cảm ơn nó thay con, sau này con không được gặp nó nữa.”



“Không phải…”



“Được rồi, ba còn có việc, con đợi ở nhà, không được ra ngoài nữa, mấy ngày nữa thì tới quân khu báo danh.” Ông Cốc xua tay rồi vội vàng rời đi.



“… Hắn không phải ân nhân cứu mạng của con mà!” Lật bàn!