Boss Là Nữ Phụ

Chương 1274 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (17)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


Cuối cùng trò khôi hài này bị bà Cốc ra mặt dẹp hết.



Diệp Sâm vẫn được vào nhà như ý nguyện.



Bà Cốc kéo ông Cốc vào trong bếp, trừng mắt oán trách ông, “Con cái nhà lão Diệp, sao ông lại lòng dạ hẹp hòi như thế chứ?”



“Cái gì mà tôi…” Sao lại là ông lòng dạ hẹp hòi chứ? Ông Cốc nghẹn vào một hơi, “Tôi không nói với bà nữa, tôi phải ra ngoài trông chừng chúng nó.”



Bà Cốc không ngăn được, buồn cười lắc đầu đầy bất đắc dĩ.



Bữa cơm này, Thời Sênh cơ bản ngồi nhìn ông Cốc và Diệp Sâm đối nhau chan chát.



Ừm, người bắt bẻ chủ yếu là ông Cốc, Diệp Sâm chỉ thỉnh thoảng đáp một tiếng, nhưng chỉ cần hắn mở miệng thì nhất định ông Cốc sẽ bị nghẹn.



“Mẹ, ba con và nhà họ Diệp có thù gì à?” Thời Sênh ngồi sát dịch về phía bà Cốc hỏi.



“Chuyện này kể ra thì dài lắm, nhưng con đừng lo, ngoài miệng ông ấy nói thế thôi, chứ chẳng làm gì thằng bé Diệp Sâm kia đâu.” Bà Cốc cười, “Về sau có cơ hội mẹ sẽ kể cho con nghe.”



Thời Sênh: “…” Lại là ân oán giang hồ rồi.



Đều là cốt truyện cả.



Cơm nước xong, Thời Sênh đưa Diệp Sâm ra ngoài.



Chủ yếu là ông Cốc đã bị Diệp Sâm chuốc say, nếu không chắc chắn sẽ ngăn lại.



Hai người ra tới ngoài sân, bên ngoài im ắng, Diệp Sâm nắm tay Thời Sênh chậm rãi đi trên con đường nhỏ.



Hắn uống rượu vào nên trên người có một hương thơm nhàn nhạt, lả lướt say lòng người.



Sắp đến cổng quân khu, hắn đột nhiên ấn Thời Sênh lên tường, hơi cúi đầu, chóp mũi chạm nhau, “Bé con, anh là gì của em hử?”



“Anh cảm thấy sao?”



Diệp Sâm cười nhẹ một tiếng, đầu hơi nghiêng, ngậm lấy vành môi Thời Sênh, hoàn thành nốt chuyện hôm đó chưa làm xong.



Nụ hôn kết thúc, Diệp Sâm buông cô ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi cô.
Vất vả lắm mới tiễn ông Cốc đi làm được, Diệp Sâm và Thời Sênh lên xe ra khỏi quân khu.



Lúc đi ngang qua sân nhà Từ Mi, vừa lúc gặp được Hạ Vũ, Thời Sênh cười ló đầu ra, “A, Liên trưởng Hạ, tối qua anh làm gì thế?”



Hạ Vũ trầm mặt, giọng đầy tàn nhẫn, “Tiểu thư Cốc Lam biết thừa trong lòng còn muốn hỏi nhiều sao?”



“Liên trưởng Hạ thông minh lắm, hy vọng lần sau Liên trưởng Hạ sẽ tiến bộ hơn, đừng chỉ chịu đòn mà không đánh trả nhé!” Thời Sênh không phủ nhận.



Sắc mặt Hạ Vũ càng trầm, biết ngay là cô ta mà.



“Giờ tiểu thư Cốc Lam cũng coi như đã là người của quân khu, cô có biết đánh Liên trưởng là tội gì không?”



“Chắc không phải là tru di cửu tộc rồi?” Thời Sênh nói rất vô tư, “Liên trưởng Hạ thích thì đi báo cáo thôi… nhưng quan trọng là, anh có chứng cớ không thế?”



Chỉ cần cô một mực phủ nhận không phải mình làm, Hạ Vũ không lấy được chứng cớ ra thì có thể làm gì cô chứ?



Hạ Vũ tức giận trừng mắt với Thời Sênh, cô ta quả thật không biết sợ là gì.



Tầm mắt Hạ Vũ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, tay hắn tùy ý đặt trên vô lăng, cả người tràn đầy lười nhác, hoàn toàn không có bộ dáng chính trực cương nghị gì của quân nhân.



Tựa như nhận ra có người nhìn mình, hắn hơi chớp mi, ánh mắt nhìn sang người Thời Sênh, “Bé con, nói xong chưa?”



“Liên trưởng Hạ, hẹn gặp lại.” Thời Sênh thụt đầu vào, “Đi thôi, đi thôi!”



Diệp Sâm khởi động xe, giẫm chân ga, tặng cho Hạ Vũ một đám khói xe.



Đi được một đoạn rồi, Diệp Sâm mới hỏi: “Em có thù oán với hắn à?”



“Không có thù thì em đánh hắn làm gì?” Thời Sênh trợn mắt.



Diệp Sâm gật gật đầu như thể đã hiểu.



Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Chẳng lẽ anh không nên nói là anh giúp em báo thù, sẽ gây khó dễ cho hắn các kiểu à?”



“Ừm? Bé con cần hỗ trợ à?” Diệp Sâm nhướng mày.