Boss Là Nữ Phụ

Chương 129 : Học sinh cá biệt (10)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 129HỌC SINH CÁ BIỆT (10)



Cô gái dung mạo xinh đẹp, không biết làm sao mà thần tình lại không được tốt, có thể thấy rõ sự bực bội, thế nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp của cô.



Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đây thôi là đã toả ra khí chất không lời nào diễn tả được.



Thời Sênh thấy Phó Khâm nhìn tới, cũng không nói gì cả, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.



Mẹ nó chứ, lần sau sẽ không chơi cái nhiệm vụ liên hoàn này nữa, mệt chết đi được.



Ken két…



Cửa phòng bệnh đóng lại, cả căn phòng tiếp tục chìm vào yên tĩnh.



Phó Khâm từ từ kéo chăn ngồi lên, ôm bó hoa kia lại trước mặt, nhìn bó hoa một lúc.



Lúc chú Giản quay về phòng bệnh nhìn thấy hoa hồng rơi lả tả đầy phòng bệnh. Thiếu gia nhà mình thì dựa vào giường bệnh cúi đầu nghịch điện thoại di động, bên cạnh còn rơi mấy cánh hoa.



Ông ta chỉ ra ngoài mua cơm thôi mà, sao phòng bệnh lại biến thành cái dáng vẻ này?



“Hoa ở trong phòng là ở đâu ra thế?” Hỏi thiếu gia nhà mình chắc chắn là không được, chú Giản chỉ có thể hỏi mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng.



“Bắc tiểu thư đem tới.” Vệ sĩ trả lời thật thà.



Sắc mặt chú Giản lập tức khó coi, tặng hoa hồng, cô ta đang có ý gì? Nhìn trúng thiếu gia hả?



Không được, thiếu gia tuyệt đối không thể ở cạnh nữ sinh này được, bọn họ không hợp nhau.



Ngày hôm đó, chú Giản liền làm thủ tục xuất viện cho Phó Khâm.



Cho nên, mấy ngày sau đó, Thời Sênh không phải nhận nhiệm vụ mục tiêu gì cả. Không có nhiệm vụ, cô hưng phấn vô cùng, lúc xuất viện mới biết Phó Khâm đã sớm xuất viện rồi.







Thời Sênh quay về biệt thự liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói cười.



Trong phòng khách, Kỷ Tiểu Ngư ngồi cùng với Bắc Trạch, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên trẻ hơn tuổi thực khá nhiều.



Thời Sênh ngẩn ra một lát, từ kỳ ức mà đối chiếu lên hai người kia.



Ông Bắc, bà Bắc.
Hôm sau, sáng sớm…



“Tiểu Chỉ, đợi tôi với.” Kỷ Tiểu Ngư chạy từ biệt thự ra: “Tiểu Chỉ, cùng nhau đi học nhé?”



“Đi xe của Bắc Trạch đi.” Thời Sênh liếc Kỷ Tiểu Ngư một cái.



Nữ chủ không có chuyện gì chạy đến đây trêu chọc bản cô nương làm cái gì?



“Trạch nói hôm nay có việc, bảo tôi đi xe của cô.” Kỷ Tiểu Ngư khí thế vừa đủ, lúc nói chuyện cái cằm cũng khe khẽ hếch lên.



Bây giờ cô ta cũng là người có tiền rồi, không cần phải thấp hèn hạ khí thế nữa.



“ A, vậy tôi cự tuyệt.” Thời Sênh kéo cửa xe vào, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, tài xế lập tức khởi động xe chạy đi.



Mặt Kỷ Tiểu Ngư vô cùng khó ngửi, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm về phía chiếc xe.



Trước đây coi thường thì cũng thôi đi, bây giờ cô ta cũng là người có tiền rồi lại vẫn dám coi thường cô ta như thế.



Kỷ Tiểu Ngư nắm chặt tay lại, quay người đi tìm quản gia bảo chuẩn bị cho mình một chiếc xe.



Trước đây cô ta là người giúp việc, nhưng bây giờ cô ta lại là khách ở đây.



Lúc Kỷ Tiểu Ngư đến trường, vừa hay nhìn thấy Thời Sênh đi cùng với một thiếu niên vào trường, thiếu niên đó...



Nói thế nào nhỉ?



Cảm thấy vô cùng đẹp trai.



So với Bắc Trạch còn đẹp trai hơn.



Sau lưng hắn còn có mấy vệ sĩ áo đen đi theo, duy trì cự ly nhất định với hai người họ, bên cạnh thiếu niên còn có một con chó rất to đi cùng.



Người xung quanh ào ào cách xa bọn họ ra, thế nên bọn họ đặc biệt nổi bật, khiến người khác chú ý.



Kỷ Tiểu Ngư từ đám nói chuyện bên cạnh nghe thấy tên của thiếu niên đó.



Phó Khâm.



Chính là Phó Khâm vô cùng thần bí mà trong trường đồn đại đó.