Boss Là Nữ Phụ
Chương 1290 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (33)
Ngày đăng: 22:38 28/04/20
Từ Mi chưa từng nói qua về nhà mẹ đẻ với Hạ Vũ. Hạ Vũ cũng chỉ gặp một lần, cũng chẳng hiểu biết gì về những người này, cho nên khi Từ Mi từ chối cho mẹ mượn phòng, hắn còn nói giúp mẹ Từ Mi hai câu.
Hạ Vũ là một đứa con có hiếu, luôn hiếu thuận với người nhà mình, nghĩ không thể nặng bên này, nhẹ bên kia.
Nhưng không ngờ vì chuyện này mà hai vợ chồng lại cãi nhau.
Lớn tới mức Thời Sênh đứng ở sân nhà mình cũng nghe thấy.
Trong cốt truyện, hiện tại Hạ Vũ không ở nhà, hắn đang thi hành nhiệm vụ. Chờ đến khi người nhà mẹ đẻ Từ Mi bắt nạt cô ta một cách rất quá đáng rồi thì Hạ Vũ liền đạp thất thải tường vân* tới cứu Cô bé Lọ Lem.
* Thất thải tường vân: "tường vân" là đám mây an lành, "thất thải" là bảy màu. Thất thải tường vân là đám mây bảy màu, một pháp khí hành tẩu lợi hại của người tu chân.
“Bé con, sao em để ý Hạ Vũ thế?” Diệp Sâm lái xe từ quân khu ra, nhìn thấy Thời Sênh đứng bên ngoài cổng khu nhà quân nhân thì hạ cửa kính xe xuống, bình tĩnh nhìn cô.
Dường như cô để ý Hạ Vũ một cách thái quá.
Tuy rằng biết cô muốn giết chết tên đó, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu.
Thời Sênh đi tới bên cửa sổ xe, “Sao anh lại tới đây?”
Trên mặt Diệp Sâm viết đầy chữ khó chịu: “Sao anh không thể tới chứ? Mười hai tiếng anh không được nhìn thấy em rồi đấy.”
Mười hai tiếng đồng hồ thì làm sao, còn chưa tới một ngày.
“Nếu không anh treo luôn lên người em đi.”
Diệp Sâm gật đầu, “Được, em tìm sợi dây thừng treo anh lên đi.”
Thời Sênh giật giật khóe miệng, “Người anh cao lớn như thế, em không treo nổi.”
“Vậy em đu trên người anh, anh treo được.” Diệp Sâm vân vê cằm, “Lên xe đi, em còn định đứng dưới đến khi nào hả?”
“Xem diễn, lên xe làm gì, anh về giúp mẹ nấu cơm trước đi.” Trò hay còn chưa xem xong, bản cô nương không đi.
Sắc mặt Diệp Sâm vừa chuyển tốt một tí đã lại sầm xuống, “Lên xe.”
Thời Sênh: “…”
Nhưng với nhà mẹ đẻ cứ luôn vô cớ gây rối, lại không có Hạ Vũ làm hậu trường, hai người còn cãi nhau, tâm cảnh của Từ Mi cũng thay đổi.
Đây là hiệu ứng con bướm, thay đổi một chi tiết là thay đổi kết cục của cả một người.
Nhà mẹ đẻ được nhà nên ngừng náo loạn một trận. Từ Mi thu thập lại tâm tình, tiếp tục xử lý cửa hàng của mình.
Nhưng mà đám người đó cũng chẳng ngừng nghỉ được lâu, lại tìm tới cửa.
“Tao nói cho mày biết nhé Từ Mi, cửa hàng này chúng tao cũng có một phần, mày dựa vào cái gì mà độc chiếm hả?”
“Đúng thế, Từ Mi, làm người cũng đừng có vong ơn phụ nghĩa. Hiện giờ mày làm ăn tốt như thế, sao không giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút đi hả?”
“Từ Mi, lúc trước vẫn là nhờ có tao mày mới lấy được Hạ Vũ, giờ mày sống tốt rồi thì cũng đừng quên dì cả của mày…”
Những người nhà mẹ đẻ kia tìm được cửa hàng của Từ Mi thì không khỏi phân trần đòi chia tiền, nếu không bọn họ sẽ tới xử lý.
Thời Sênh đi mua đồ cho tên bại gia tử Diệp Sâm kia, vừa lúc nghe thấy có người kể như thế liền tung tăng chạy tới xem kịch.
Đối với một đám thân thích cực phẩm thế này, nếu cô mà gặp được thì cmn chém hết.
Từ Mi bị một đám người vây lại, mặt lạnh lùng nhìn người xung quanh.
Thời Sênh đoán cô ta sắp nổi điên rồi.
Quả nhiên, lúc dì cả của Từ Mi đẩy cô ta một cái, cô ta đột nhiên đánh trả, túm lấy cái ghế bên cạnh, gầm lên một tiếng, “Cút đi.”
“Từ Mi, mày còn định đánh người à? Mày có để trưởng bối bọn tao vào mắt không thế? Mày như thế này là bất hiếu.” Chẳng ai nghe Từ Mi đe dọa, vẫn mồm năm miệng mười blablabla…
Lửa giận của Từ Mi càng cao, lập tức vung ghế đập người đang nói bên cạnh.
“A…”
Lần này, những kẻ đang vây quanh cô ta lập tức tản ra, chạy ra khỏi cửa hàng, trong miệng không ngừng kêu la, “Đánh người, đánh người…”
Từ Mi đứng ở cửa, chỉ vào đám thân thích cực phẩm của mình, “Tôi nói cho các người biết, đừng có mơ lấy được của tôi một phân tiền nào nữa.”