Boss Là Nữ Phụ
Chương 1298 : Pháp tắc của ác ma (3)
Ngày đăng: 22:38 28/04/20
Khế ước giả của Vị Tức là Mục Vũ. Mục gia là gia tộc tịnh ma, nhưng Mục Vũ thân là con trai trưởng lại không có cách nào trở thành tịnh ma sư được. Vì thế, ở Mục gia, hắn phải chịu cảnh bị người coi thường, bị coi là vết nhơ của Mục gia.
Đây vốn là giả thiết của một nam chính.
Mà quả thực, đây đúng là giả thiết của nam chính. Mục Vũ vốn dĩ nhận hết đau khổ sau đó mới dần mạnh mẽ lên, trở thành tịnh ma sư cường đại nhất.
Nhưng mà có người lại xuyên vào sách.
Em họ của Mục Vũ là Mục Dạ.
Mục Dạ đã đọc hết quyển tiểu thuyết này, biết Mục Vũ có bàn tay vàng nên đã cướp mất của Mục Vũ.
Đổi sách triệu hoán sử ma của Mục Vũ thành sách triệu hoán ác ma.
Mỗi tịnh ma sư đều có thể triệu hồi một sử ma, làm đồng bạn chiến đấu của bản thân.
Vốn dĩ, Mục Vũ sẽ triệu hoán được một sử ma cực kỳ cường đại, đây là hòn đá tảng giúp hắn quật khởi.
Nhưng sử ma này bị Mục Dạ cướp mất, cho nên Mục Vũ đã triệu hoán ra ác ma Vị Tức.
Con người mà khế ước với ác ma sẽ bị tất cả Tịnh ma sư đuổi giết.
Lúc đầu Mục Vũ cũng không biết mình triệu hồi được một ác ma. Đến khi chiến đấu bị người phát hiện ra, Vị Tức phải giết chết đối phương mới không lộ ra ngoài.
Nhưng sau đó Mục Dạ vẫn biết được.
Mục Dạ nghĩ Mục Vũ là nam chính trong sách, kiểu gì cũng sẽ giết chết mình, vì thế hắn tiên hạ thủ vi cường, giết Mục Vũ trước.
Vì thế mới có tràng chiến đấu lúc Thời Sênh tới đây.
Vị Tức rất oan uổng, cô bị người ta khế ước một cách khó hiểu, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Mục Dạ dẫn người tiêu diệt.
Di nguyện của Vị Tức là giết chết tên khốn Mục Dạ kia, sau đó xưng bá thế giới.
Mọe, nguyện vọng này rất kinh khủng nha.
Bản cô nương cực kỳ xem trọng.
Thời Sênh tổng kết nguyên nhân mà Vị Tức dù là ác ma Vương giả nhưng vẫn bị chết như sau:
Thứ nhất: Khế ước giả quá yếu.
Thứ hai: Khế ước giả quá yếu.
Thứ ba: Khế ước giả quá yếu.
Người này vốn là tịnh ma sư, nhưng hắn lại triệu hồi ra ác ma, loại người này được cho là kẻ thù của toàn nhân loại, nên cứu thế nào đây?
Tới phổ cập khoa học cái coi!
Nhị Cẩu Tử, mi mà còn không phổ cập khoa học, ông sẽ giết hắn luôn đấy.
[…] Ký chủ luôn đe dọa bản Hệ thống, [Vết thương của hắn rất nặng, yêu cầu một loại thuốc đặc thù.]
“Cho ta đi.”
[Trong cửa hàng của Hệ thống không có loại thuốc này.]
Thời Sênh nổi giận, “Đánh rắm, không phải mi được xưng là Hệ thống cửa hàng cái gì cũng có sao?”
[Thật sự không có cái này.]
Thời Sênh nhìn búp bê sứ, cầm lấy thiết kiếm, cứ giết cho nhanh.
[Ký chủ từ từ nào, tôi nói cho cô biết làm sao để lấy được thuốc là được chứ gì.]
“Không cần.” Thời Sênh đâm kiếm xuống, nhưng mà chưa động được vào búp bê sứ thì cô đã bị bắn bay ra ngoài.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh ngồi bệt dưới đất, trừng mắt nhìn búp bê sứ vẫn nằm yên không nhúc nhích ở phía xa.
Sau một lúc lâu...
Mẹ!
Cô và búp bê sứ có huyết khế, không thể ra tay với chủ nhân, đây là quy tắc của khế ước.
Thế giới hố cha này không thể nào chơi nổi!
[Ký chủ bình tĩnh nào, lấy thuốc thôi mà, với cô hoàn toàn rất dễ dàng.]
Dễ dàng thì mi đi!
Ông không chơi!
Không thể giết chứ gì?
Vậy chờ hắn chết là được!