Boss Là Nữ Phụ

Chương 13 : Thiên kim hào môn (13)

Ngày đăng: 22:04 28/04/20


Chương 13 Thiên kim hào môn (13)



Tây lễ đường được xây dựng theo phong cách châu Âu, sảnh không lớn lắm, những người nhận được thiệp mời phải nằm trong danh sách một trăm sinh viên xuất sắc nhất trường, mà rất nhiều trong số đó không phải đang ngồi học ở trường mà được lựa chọn gửi đi du học.



Cho nên người tới cũng không nhiều, hơn nữa nhiều người mang bạn tới cũng đều là người của hội sinh viên, vì thế nhân số cũng không tới trăm người.



Thời Sênh không có bạn nam đi cùng nên đành đứng ở một góc nhìn những người ở giữa sảnh muôn hình vạn vẻ, ai cũng mang trên mặt một cái mặt nạ, chẳng ai biết sau lớp mặt nạ đó là một khuôn mặt như thế nào.



Nhưng người đứng nhìn liền có thể dễ dàng nhận ra, chỉ cần vào giây phút đối phương không chú ý, những người kia liền lập tức lộ ra vẻ chán ghét, khinh thường, ghen tị, hâm mộ, đủ các loại cảm xúc linh tinh.



“Cô nhìn cái gì mà vui vẻ thế?” Một giọng nữ thanh lệ vang lên bên tai Thời Sênh.



Tiếu Vi mặc một bộ lễ phục bó sát người làm những đường cong hoàn mỹ lộ ra, gương mặt trang điểm cẩn thận, tóc uốn xoăn, giơ tay nhấc chân đều toát ra mị lực phong tình vô hạn, mười phần phong thái ngự tỷ.



Thời Sênh nhìn cô ta một cái, cảm thấy rất nhàm chán nên đành nói chuyện phiếm với Tiếu Vi: “Cô không thấy họ rất thú vị à?”



“Thú vị chỗ nào?”



“Cả ngày phải mang mặt nạ, cô nói họ có thấy mệt không?”



Tiếu Vi sửng sốt một chút, nhìn Thời Sênh như nhìn thấy quái vật, thấy cô vẫn hứng trí bừng bừng nhìn chằm chằm vào đám người đi lại trong sảnh, Tiếu Vi phát hiện ra bỗng nhiên mình không hiểu chút nào về cô gái trước mặt này.



Cô ta và Hứa Thừa Nguyệt tuy rằng không phải rất thân quen nhưng vì cô là vị hôn thê của Nam Cung Cảnh nên cô ta thu thập tư liệu về Hứa Thừa Nguyệt không ít, nhưng Hứa Thừa Nguyệt trong mấy bản điều tra đó khác xa với con người của hiện tại.



Hứa Thừa Nguyệt kiêu ngạo, được nuôi dạy như một công chúa, không khác nào các tiểu thư con nhà giàu khác.



Nhưng cô gái trước mặt này lại đem tới cho cô ta một cỗ cảm giác không nói nên lời, một vài lần làm cô ta cảm thấy đó hình như là… địch ý.



Địch ý đối với tất cả mọi người…



Cái này là muốn trả thù ư?



Tiếu Vi bị cái ý nghĩ này của mình dọa cho nhảy dựng, nhìn cô gái bên cạnh vẫn đang mỉm cười tủm tỉm như nhìn một món đồ chơi thú vị, làm gì có chút nguy hiểm nào? Tiếu Vi cảm thấy chắc do cô ta suy nghĩ nhiều rồi, vội vàng gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
Thời Sênh đợi trong chốc lát, quả nhiên nhìn thấy Tô Y Y bị người ta đỡ đi, Lăng Hạo thì bị người khác quấn lấy không thể rời đi nên cũng không nhìn thấy Tô Y Y gặp chuyện.



“Cô có số điện thoại của Nam Cung Cảnh không?” Thời Sênh quay đầu hỏi Tiếu Vi.



Tiếu Vi gật đầu, đương nhiên là cô ta có rồi.



“Gọi điện cho anh ta, bảo là Tô Y Y uống say, bảo anh ta tới đón người về.”



“Sao cô không gọi?” Tiếu Vi cũng nhìn thấy Tô Y Y bị người ta mang đi, chắc chắn trong chuyện này có mờ ám.



Thời Sênh cười như có như không: “Cô có gọi hay không thì tùy, dù sao đối với tôi mà nói cũng chẳng tổn thất cái gì.”



Tiếu Vi nhíu mày, cô ta xoay người rời đi một lát, sau đó trở về, nhìn Thời Sênh biểu tình càng thêm cổ quái.



Cô ta hỏi: “Chuyện này là cô làm à?”



“Tiếu đại tiểu thư, cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bậy được, cô vẫn luôn đứng cạnh tôi, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi làm?”



Tiếu Vi nhớ lại thì thấy đúng là như thế, suốt buổi tối Hứa Thừa Nguyệt làm gì cô ta đều chú ý, vừa rồi lúc đi qua chỗ Tô Y Y cũng chỉ dừng lại trong chốc lát, làm gì có cơ hội bỏ thuốc chứ.



Nhưng rõ ràng là từ lúc bắt đầu cô ấy đã biết…



Chẳng lẽ là cô chỉ đạo người sau lưng? Tiếu Vi cảm thấy khả năng này là rất lớn, nhưng không hiểu tại sao vừa thấy nụ cười tủm tỉm rất vô hại của Thời Sênh, cô ta liền cảm thấy không thể nào như vậy được.



“Tôi đã lấy di động của Tô Y Y nhắn tin cho Cảnh thiếu.” Tiếu Vi hạ thấp giọng nói một câu.



“Chỉ số thông minh của cô cũng cao phết đấy…” Sao trong cốt truyện cô ta lại ngu ngốc thế chứ, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm nhất truyện.



Đúng là mẹ tác giả quá bất công!



Tiếu Vi trừng mắt với Thời Sênh, khẩu khí tiếc hận như thế là có ý gì?