Boss Là Nữ Phụ

Chương 1305 : Pháp tắc của ác ma (10)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


Thời Sênh khom lưng nhặt thiết kiếm lên, cô có thể hiểu được ý nghĩ của hắn.



Hắn không biết mình là ai, không biết mình cần phải làm gì, mà khế ước chính là một tầng dảm bảo để cô không làm thương tổn tới hắn.



Nể mặt tên ngốc này không có ký ức…



Nên tha thứ cho hành vi vô lễ như vậy của anh.



Thời Sênh cầm kiếm đứng lên, “Chút nữa em sẽ cho người tới xử lý thi thể.”



Mục Vũ nhìn cô rời khỏi phòng, thân thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng, dựa vào sofa, cả người đều như không còn sức lực.



Ánh mắt hắn nhìn tới hai người trên mặt đất, trong đáy mắt cuộn lên một cỗ sát khí.



“Khụ khụ khụ khụ…” Mục Vũ che miệng ho khan, gương mặt tái nhợt càng trắng hơn.



Hắn tìm được một con dao phẫu thuật ở trong cái tủ bên cạnh sofa, chống người đứng lên, đi về phía hai người đang nằm trên mặt đất.



Hai người kia hình như bị tiếng ho của hắn làm cho tỉnh lại, đầu tiên hơi mê man, sau đó nhìn thấy Mục Vũ thì kinh hãi, “Quái vật… mày muốn làm gì?”



Quái vật…



Mày muốn làm gì…



Sát khí trong mắt Mục Vũ càng đậm hơn.



Hai người giãy giụa nhưng lại thấy mình đã bị trói thì không khỏi gân cổ quát lên, “Thả bọn tao ra, mày dám động vào chúng tao, nhà trường sẽ không tha cho mày.”



Mục Vũ đứng trước mặt bọn chúng, lặng im vài giây, “Bọn mày ra tay với tao trước.”



Hai người kia chính là hai kẻ đã ra tay đánh hắn ở ký túc xá.



Nhưng mà lực chú ý của hai người kia lại không nằm ở nội dung câu nói, “Mày có thể nói chuyện?”



Quái vật này lại có thể nói chuyện sao?



Sao hắn lại biết nói?



Nhiều năm như thế, ai mà không biết Mục đại thiếu gia là người câm, thế mà giờ hắn lại biết nói? Sao có thể! Không thể nào…



Mục Vũ đứng từ trên cao nhìn xuống bọn họ, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ trào phúng, “Tao chưa từng nói là tao không biết nói.”
Miệng vết thương đã bị nứt ra, mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt.



Cô nhíu mày, “Anh về bằng cách nào?”



Mục Vũ không đáp, Thời Sênh cũng không hỏi tiếp nữa.



Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh khi cô thay băng gạc cho hắn đến tận lúc xong xuôi.



Thời Sênh đẩy những đồ linh tinh này qua đầu bên kia của chiếc bàn rồi mang đồ ăn tới, “Ăn cái gì?”



Tóc của thiếu niên hơi xù, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ tràn đầy nghi hoặc, “Cô lấy tiền ở đâu ra?”



Ác ma không ăn nên cũng không cần tới tiền.



“Cướp.” Thời Sênh kéo ghế dựa lại, “Muốn em đút cho anh không?”



Thiếu niên há mồm, cánh môi tái nhợt mấp máy, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện. Thời Sênh tự véo bản thân mình mới áp chế được cảm xúc muốn nhào lên.



Sự mâu thuẫn giữa vẻ âm u và thỉnh thoảng vô cùng ngây thơ của Mục Vũ làm cho cô bị hấp dẫn mạnh.



Mà tâm phòng bị của hắn cũng rất nặng, cô sợ mình tiến triển nhanh quá sẽ khiến hắn bị dọa, cứ từ từ tới cũng được.



Hắn nhìn Thời Sênh một hồi rồi mới phun ra hai chữ, “Không cần.”



Mục Vũ ăn cháo bằng cánh tay không bị thương, cháo rất ngon, chắc chắn không phải mua ở quanh đây.



“Ừm… Muốn thay đổi phòng ngủ thế nào?”



Mục Vũ ngẩng đầu, người vừa rồi còn ở cạnh hắn giờ đã đứng tít ở chỗ cửa, quay đầu nhìn và hỏi.



Mục Vũ liếm liếm cháo bên mép rồi mới đáp, “Nơi này không ở được nữa, không cần thu dọn.”



“Anh sợ Mục gia thế à?” Thời Sênh quay lại, ngồi xuống cạnh hắn.



“Không sợ.” Mục Vũ đẩy bát cháo mới ăn hết được một nửa ra, “Nhưng mà lúc này tôi không đủ năng lực đối đầu với họ, yếu thế cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”



Thời Sênh ghé sát vào tai hắn, nhếch môi cười.



“Anh cứ việc không cần tỏ ra yếu thế trước bất kỳ ai cho em.”