Boss Là Nữ Phụ
Chương 1309 : Pháp tắc của ác ma (14)
Ngày đăng: 18:37 01/05/20
Mục Huy lại hỏi, “Cô là ác ma?”
“Chẳng lẽ là ông chắc?” Thời Sênh lại lặp lại câu y chang vừa rồi.
Trong mắt Mục Huy thoáng hiện lên vẻ chán ghét, có đối với Thời Sênh, cũng có đối với Mục Vũ.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Thân thế của Mục Vũ]
Thời Sênh: “…”
Thứ này trong cốt truyện không phải viết rồi sao, mi tuyên bố cái rắm gì hả?
Nhưng cô lại đột nhiên sửng sốt, không đúng, trong cốt truyện không hề viết.
Bởi vì Mục Vũ từ nam chính trở thành nam phụ nên thân thế của hắn không được nhắc tới.
Nhiệm vụ này vừa nghe đã biết là tùy tiện tuyên bố, chẳng có tâm chút nào.
[Ký chủ, cô cảm thấy thế nào mới là có tâm?]
Ít nhất cũng phải là hủy diệt thế giới chứ? Vô dụng lắm thì cũng phải là lấy danh hiệu chém được trăm người gì gì đó chứ?
[Ha hả…] Nó dám phát nhiệm vụ như thế thì Ký chủ sẽ lên trời mất, vẫn là nên không có tâm đi, còn sống lâu thêm được tí.
Hệ thống mất một lúc lâu mới phản ứng lại, Ký chủ nhà nó lần này lại không từ chối nhiệm vụ.
Ngẫm lại trước đây, cô không từ chối nhiệm vụ phụ tuyến thì sẽ hoàn thành theo kiểu rất khó hiểu.
Nhưng số lần cô chủ động hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến chỉ được đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây chắc?
Thời Sênh lại nhìn xuống đám người bên dưới. Người của Mục gia đã bao vây tòa nhà. Mục Huy ngẩng đầu nhìn cô, “Cho chúng mày một cơ hội, bây giờ xuống đây ngay lập tức.”
Thời Sênh học theo Mục Huy, trả lời: “Cho các ông một cơ hội, bây giờ lập tức cút.”
Nhưng ngữ khí lại rất khác nhau, giọng Mục Huy là đầy tức giận và âm trầm, còn giọng Thời Sênh lại vô cùng kiêu ngạo. Giọng điệu của cô rơi vào tai mấy người bên dưới chẳng khác nào khiêu khích.
Sắc mặt Mục Huy quả nhiên lại trầm xuống mấy phần, “Ra tay.”
Thời Sênh nhìn tinh đồ xuất hiện dưới chân đám người đang bao vây quanh tòa nhà, so với những người trước đó, tinh trận năm cánh của những người này chói mắt hơn, phạm vi cũng rộng hơn.
Vô số ánh sáng bay ra từ các tinh đồ, quấn lại với nhau, bện thành một chiếc võng lớn, bao phủ lấy toàn bộ tòa nhà.
Đúng lúc hắn tới gần thì lại có người đi xuống cầu thang.
Đôi chân thon dài, đường cong cơ thể hoàn mỹ nhấp nhô sau bộ đồng phục.
Thời Sênh đi xuống bậc thang cuối cùng, dựa lên cửa sắt trước cầu thang, cười như không cười nhìn hắn, “Muốn lấy kiếm ư? Lấy đi.”
Bọn họ cho rằng cô đã trốn hoặc chuẩn bị đánh lén, ai mà ngờ cô ta lại đi bộ xuống đây.
Cái này không hợp logic lắm có biết không hả?
Người đàn ông đứng đực mặt ra, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cuối cùng, hắn cắn răng một cái rồi chạy tới bên cạnh thiết kiếm, duỗi tay muốn rút kiếm lên.
Vốn tưởng có thể rút thanh kiếm lên mà chẳng mất tí sức nào, nhưng không ngờ thanh kiếm lại chẳng hề lay động, như là mọc lên từ trên đất vậy.
Người đàn ông lại nhìn về phía Thời Sênh, trên mặt cô treo một nụ cười không hiểu có ý gì, nhìn rất dọa người.
Đã tới nước này rồi, người đàn ông cắn răng, đôi tay cầm chặt lấy, dùng sức rút kiếm.
Hắn dùng hết sức lực toàn thân cũng chẳng làm thiết kiếm lay động chút nào.
Thời Sênh khẽ nâng tay, gã liền bị một luồng lực lượng đánh văng ra, lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất.
Thiết kiếm từ từ bay lên trước mặt hắn, vòng trong không trung hai vòng rồi rơi xuống tay Thời Sênh.
“Đây là vũ khí gì thế?”
“Không biết, còn chẳng hiện tinh đồ…”
Ở thế giới này, vũ khí cũng có thể tự hoạt động, nhưng mà… cần phải có tinh đồ.
Vừa rồi, khi thanh kiếm kia bay lên cũng không thấy có tinh đồ xuất hiện, tại sao nó có thể tự hành động được chứ?
Thời Sênh chọc mũi kiếm xuống đất, một tay chống kiếm, đỉnh mày khẽ nhếch, bắt đầu nói lung tung, “Kiếm phá càn khôn, kiếm này tên Càn Khôn. Có được kiếm này thì sẽ vô địch thiên hạ.”
Thiết kiếm: “…” Không phải chứ chủ nhân, hiện tại cô chẳng những lấy tên cho tôi loạn lên mà còn thêm loạn tính năng là như thế nào hả?
Thời Sênh âm thầm đáp, “Càng dễ dàng vênh váo.”