Boss Là Nữ Phụ

Chương 1312 : Pháp tắc của ác ma (17)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


Hình như Mục Vũ có tiết học nên lập tức đi tới phòng học luôn.



Tịnh ma sư và sử ma có thể đi học với nhau nên trong phòng không chi có tịnh ma sư mà còn có cả sử ma.



Giữa một đám đầu tóc màu đen lại thấy có nhiều màu tóc khác, cực kỳ nổi bật.



Mục Vũ đi vào, đám người bên trong đều im lặng, nhìn hắn tiến vào với nhiều vẻ mặt khác nhau.



Mục Vũ đi tới vị trí ở cuối cùng. Người bên cạnh như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, vội vàng ngồi dịch ra một khoảng cách.



“Nhìn cái gì?” Thời Sênh nhìn mọi người, “Muốn đánh nhau hả?”



Mọi người: “…” Nhìn một chút thì phạm tội sao?



Tuy rằng trong lòng không phục nhưng chẳng ai dám biểu lộ ra ngoài. Người này ngay cả Hội Học sinh cũng dám đánh, đừng nên trêu vào thì tốt hơn.



Người vây xem tản ra, ngồi trở lại vị trí của chính mình.



Thời Sênh ngồi xuống cạnh Mục Vũ, chống cằm nhìn hắn.



“Nhìn cái gì?” Mục Vũ nghiêng đầu, một lọn tóc bạc rũ xuống, che khuất tầm mắt của hắn.



“Anh chuẩn bị xong chưa?” Thời Sênh duỗi tay gạt lọn tóc bạc của hắn sang một bên, cười hỏi.



Mục Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó vội nhìn đi chỗ khác, tay trái túm lấy tay phải, nhéo mấy cái, giọng rất nhỏ, “Cho anh thêm chút thời gian nữa đi.”



Khóe miệng Thời Sênh giật giật, nằm bò ra bàn, “Tan học thì gọi em.”



“Ừ.”



Một lúc sau, Mục Vũ mới lại quay sang nhìn cô. Cô nghiêng mặt về phía hắn, lông mi dài và cong, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ nhẹ nhàng mạ lên gương mặt cô một tầng ánh sáng nhạt.



Những kiêu ngạo, sắc bén, điên cuồng của cô dường như đều biến mất cả.



An tĩnh như thế, bình thản như thế…



Mục Vũ chợt quay đầu, tập trung lực chú ý của bản thân vào bài giảng.




“Thuốc của con người không có tác dụng với em.” Sử ma bị thương thì không khác gì con người, nhưng vì thể chất khác với con người nên thuốc của họ, sử ma cũng không dùng được.



Huống chi, cô cũng không phải sử ma.



Tay Mục Vũ hơi dừng lại, sau đó nhét hết thuốc vào trong cặp sách, “Ở đây chờ anh.”



Mục Vũ vội vàng rời khỏi, hắn để cặp sách lại, Thời Sênh lục lọi, chỉ thấy trong đó có vài loại thuốc và một quyển sách kỳ quái.



Đây không phải sách giáo khoa, Thời Sênh muốn mở ra nhưng lại không mở được.



Nhận chủ rồi sao?



Nhìn bìa thì không giống sách hay ho gì cho lắm.



“Vị Tức.” Một bóng người từ xa chạy tới, “Cô ở đây à, tìm cô lâu rồi, vừa rồi cô không sao chứ?”



Thời Sênh nhét quyển sách lại vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn người tới, “Không sao.”



Cô gái thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong cặp ra một hộp thuốc mỡ, “Vừa rồi tôi thấy hình như cánh tay cô bị thương, thuốc này rất có tác dụng với sử ma đấy, cô thử một chút xem sao.”



Thời Sênh quan sát thiếu nữ trước mặt vài lần.



Đây con mẹ nó chắc chắn là nữ chính rồi…



Áng văn này không phải truyện ngựa giống, nam chính tuy rằng có ái muội với không ít em gái, nhưng nữ chính chân chính chỉ có một.



Tiểu đội hủy CP online.



Thời Sênh nhận lấy thuốc mỡ, “Cảm ơn.”



Cô gái cường ngượng ngùng, “Nếu không phải tôi và cô ta nảy sinh xung đột thì cô cũng không bị liên lụy mà, mà… Mục Vũ có tức giận không?”



Vừa rồi, ánh mắt của Mục Vũ trước khi rời đi thật đáng sợ.