Boss Là Nữ Phụ
Chương 1314 : Pháp tắc của ác ma (19)
Ngày đăng: 18:37 01/05/20
Tuy rằng thời gian tổ chức tiết học không giống nhau nhưng thời gian tan học lại rất đồng nhất. Vừa tới lúc tan học, ngoài cổng trường lập tức xuất hiện đủ loại màu sắc.
Thời Sênh ngồi trên ghế đối diện trường học, nhìn đám người kết bè kết đội đi ra hoặc được xe của gia tộc đón về.
Đến khi người đi ra chỉ còn lác đác, Thời Sênh mới nhìn thấy Mục Vũ lững thững đi ra.
Tầm mắt hắn đảo quanh một vòng, thấy Thời Sênh thì tiến lại.
“Sao lâu thế?” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, nhìn thế nào cũng thấy hắn đẹp, thật sự muốn lồng khung treo lên.
[…] Ký chủ, tư tưởng của cô quá nguy hiểm! Bình tĩnh chút đi.
Ta chỉ ngẫm lại chứ đã làm đâu, mi gào thét cái gì chứ?
[…] Nếu cô làm thật thì tôi hét còn kịp sao?
Hệ thống thấy tim thật mệt mỏi, lúc nào cũng phải đề phòng Ký chủ có ý tưởng nguy hiểm.
A, đúng, nó không có tim.
Nhưng mà vẫn mệt.
Dù không có trái tim thì cũng không ngăn được nó quyết tâm trái tim mệt mỏi.
Chàng trai hơi gật đầu, không nói gì.
“Anh…” Thời Sênh đứng lên, nhích gần lại phía hắn, “Trên người anh có mùi máu, ai?”
Đồng tử chàng trai hơi co rút lại, duỗi tay nhìn theo bản năng, rất sạch sẽ, không hề có máu.
Thật lâu sau hắn mới nói: “Người khác.”
“Vậy là tốt rồi.” Thời Sênh cười, “Đi, về nhà.”
Về nhà…
Hình như chưa từng có người nói với hắn như thế.
Mục Vũ ổn định tâm tình, “Tôi phải đi làm thêm.”
“Hử?”
“Em về trước đi… Đi thôi.”
Mục Vũ đi ở đằng trước đột nhiên dừng lại.
Thời Sênh đụng phải hắn, sờ sờ cánh mũi, “Sao thế?”
Mục Vũ không có phản ứng. Thời Sênh vòng lên trước, nhờ ánh sáng của một căn hộ gần đó hắt ra mà nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Vẻ mặt từ trố mắt biến thành mê man, sau đó lại hơi hoảng loạn.
Thời Sênh nhìn về ngõ nhỏ bên kia, sau đó che lại mắt hắn, “Không có chuyện gì, đừng nhìn nữa.”
Trước mắt Mục Vũ tối đen, bị kéo vào một cái ôm ấp, sau đó hắn liền bị người ôm lên.
Đến khi nhìn thấy ánh sáng thì hắn đã về tới nhà.
Giảo Đồng đứng ở cạnh cửa, tò mò nhìn vào bên trong, “Vương, vừa rồi có người tìm ngài.”
“Ai?”
“Không quen.” Giảo Đồng lắc đầu, “Nhưng tôi cảm thấy hắn không giống con người… Cũng không giống ác ma. Đúng rồi, hắn để lại cho ngài một lá thư.”
Giảo Đồng lấy lá thư ra, đưa cho Thời Sênh.
Ngoài bì thư chẳng có gì, Thời Sênh mở thư ra, bên trong cũng chỉ có một tờ giấy, trên giấy viết mấy chữ to đầy hoa mỹ…
“Hãy đợi đấy.”
Thời Sênh: “…”
Chữ viết này…
Giọng điệu này…
Mộ Bạch.
Giờ còn con mẹ nó học được trò tới cửa khiêu khích à!
Có bản lĩnh tự mình tới đưa thư cho ông xem.
Chạy cái quái gì chứ?
Mẹ cái đồ ngu si đần độn.