Boss Là Nữ Phụ

Chương 132 : Học sinh cá biệt (13)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 132HỌC SINH CÁ BIỆT (13)



Thời Sênh đứng bên ngoài xe gọi điện thoại cho Phó Khâm, vừa đổ chuông liền bị Phó Khâm tắt máy, sau đó hắn còn tắt luôn cả điện thoại.



Thời Sênh giơ điện thoại di động lên, biểu tình trên mặt biến đổi rất nhanh.



Chết thật là quá dễ dàng cho hắn rồi.



Cô phải khiến cho hắn sống không bằng chết.



Thời Sênh đổi số điện thoại khác, gọi cho vệ sĩ của Phó Khâm.



Lần này rất nhanh đã kết nối.



“Phó Khâm đâu? Không phải là hắn muốn chết sao? Vé xe đã đặt xong rồi còn muốn hối hận à? Nói với hắn, không tiếp nhận trả vé, bảo hắn mau chóng qua đây chết.”



“Bắc tiểu thư, cô muốn đưa thiếu gia đi đến chỗ nào?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của chú Giản.



Thời Sênh ngẩn ra một lát, nhìn nhìn ghi chú trên màn hình, không sai, là số điện thoại của vệ sĩ mà, sao lão quản gia này lại bắt máy chứ?



“Đi núi Thiếu Dương.” Thời Sênh thật thà trả lời.



“Đi làm gì?”



“Ngắm sao, ngắm trăng, nói chuyện nhân sinh.” Thời Sênh thuận miệng đáp bừa.



Chú Giản vẫn chưa trả lời, bên đó đã truyền đến một trận tạp âm, tiếp theo đó cô nghe thấy tiếng Phó Khâm truyền đến trong điện thoại, rất đơn giản ngắn gọn, hai chữ: “cổng trường”.



Fuck!



Thời Sênh đen mặt nhét điện thoại di động vào trong túi, nói với thầy giáo quản lớp dừng lại ở cổng trường đợi một lát.



Kiểm tra số người xong, xe bus từ từ chạy đến cổng trường. Thời Sênh ngồi trong xe, lúc dừng lại ở cổng trường, mọi người có chút không hiểu, lại nhìn thấy Thời Sênh ngồi ở hàng ghế trước đứng lên xuống xe.



“Hình như là Phó thiếu?”




Cô không đi về phía bọn họ, chủ đề này còn có thể kéo lên trên người cô.



“Tôi không có ý gì khác cả, chỉ là quan tâm cô thôi.” Biểu tình của Kỷ Tiểu Ngư rất vô tội.



“Quan tâm tôi làm cái gì? Người ở bên cạnh cô lại không phải là tôi, biết tôi không thích cô, cô còn tiến về phía bên này, Kỷ Tiểu Ngư tôi thấy cô là đang muốn chết đó!” Nói đến cuối cùng, ngữ khí của Thời Sênh biến thành u ám.



“Tiểu Chỉ, sao cô lại nói như thế, chúng ta là bạn học mà, cô còn là em gái của Trạch nữa, tôi quan tâm cô cũng là điều nên làm thôi.”



“Đừng có quan tâm tôi, tôi sợ không nhịn được mà bẻ cô ra đấy.” Thời Sênh cười xấu xa: “Nơi hoang vu dã ngoại này tốt nhất là đừng có động đến tôi, nếu không...”



Sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư trắng bệch, cầu cứu nhìn về phía Bắc Trạch.



Ánh mắt Bắc Trạch thâm trầm, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, nhất thời không quan tâm đến Kỷ Tiểu Ngư.



Không khí lập tức có chút ngưng đọng lại.



Kỷ Tiểu Ngư cắn cắn môi, tức giận nhìn Thời Sênh lần nữa, thế nhưng cô ta đối diện với tầm nhìn của Thời Sênh liền lập tức thấy lạnh cả người, cảm giác như mình bị cái gì đó nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể chuẩn mạng của cô ta.



“Nước.” Phó Khâm nhìn Thời Sênh, phá vỡ không khí khác lạ này.



Thời Sênh thu ánh mắt lại, dẫn Phó Khâm tiếp tục đi về phía trước



Cho đến tận khi hai người phía sau không còn nhìn thấy bọn họ nữa, Thời Sênh mới từ trong không trung lấy ra một bình nước đưa cho Phó Khâm.



Phó Khâm bình tĩnh nhận lấy, đối với hành vi Thời Sênh lấy đồ từ trong không trung này ra không hề có chút hiếu kỳ nào.



Hai người vừa đi vừa nghỉ, rất nhanh đã đuổi kịp mọi người đến đỉnh núi.



Sau khi đến đỉnh núi, đội nào đến trước có thể đến chỗ thầy giáo nhận thẻ phòng.



Bởi vì số người quá đông, villa nghỉ dưỡng không có đủ phòng cho nên mỗi phòng cơ bản đều có hai học sinh.



Vì để đề phòng bị phân vào một phòng với nữ chính, Thời Sênh đặc biệt xin ở cùng phòng với Lâm Nhân.