Boss Là Nữ Phụ

Chương 1333 : Pháp tắc của ác ma (38)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


Mộ Bạch nổ tung làm cho trường học cũng tan nát.



Thời Sênh không biết hắn làm thế nào, nhưng vụ nổ kia quả thực có uy lực rất mạnh.



Chẳng những trường học bị phá nát mà ở mấy nơi khác trong thành phố cũng xảy ra nổ mạnh. Cái này cũng chưa tính là gì. Đáng xấu hổ nhất là Mộ Bạch còn để lại đại danh của cô ở hiện trường.



Mộ Bạch quả thực đã phát huy mấy chữ “giết không chết ngươi thì ghê tởm chết ngươi” đến vô cùng nhuần nhuyễn.



Vụ nổ vừa xảy ra chưa tới năm phút đồng hồ thì đã bị tung hết lên mạng.



Hiện tại, người trong thành phố đều biết đây là chuyện do cô làm.



Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, điểm tới giao diện thanh loading trước đây.



Tiến độ đã đạt 88%



Còn 12% nữa thôi.



Thời Sênh thu lại máy tính bảng, cúi đầu nhìn Tuyết Đại, “Cô không sao chứ?”



Thân thể Tuyết Đại mềm nhũn, nghe được giọng của Thời Sênh mới hoàn hồn, quay người ôm chặt lấy cổ cô: “Tôi tưởng cô đã chết rồi.”



Thời Sênh giơ tay vỗ vỗ đầu cô ta.



Tuyết Đại khóc tới rối tinh rối mù, lần này cô ta bị dọa thật sự.



Một hồi lâu cô ta mới bình tĩnh lại.



“Có thể đi được không?” Thời Sênh hỏi.



Tuyết Đại vẫn đang treo trên người cô, lắc đầu: “Không có sức lực.”



Thời Sênh thở dài, bế cô ta lên, “Tôi sẽ đưa cô tới nơi an toàn.”



Tuyết Đại ngửa đầu nhìn cô, “Thế còn cô?”



“Đi theo tôi không an toàn, tôi phải đi tìm Mục Vũ.”



“… Vậy cô cẩn thận một chút.”



Thời Sênh nhìn cô ta rồi tìm một nơi an toàn, gọi điện thoại cho bệnh viện rồi mới quay đi tìm Mục Vũ.
Lúc trước Thời Sênh đã thấy được, nhưng trong video kia chỉ có tên không, không chụp được toàn bộ các chữ.



“Mẹ, thằng đần Mộ Bạch lại dám dùng khẩu hiệu tuyên truyền rác rưởi như thế.”



Dì Tâm đột nhiên nghe Thời Sênh mắng chửi người thì lập tức bắt lấy, “Mộ Bạch?”



Thời Sênh đẩy máy tính bảng ra, “Tôi nói đó là người gây ra chuyện này dì có tin không?”



Dì Tâm nhíu mày, không nói tin cũng không nói không tin mà tiếp tục nói: “Ác ma trong Cấm Ma Lục đều tự nguyện bị phong ấn, lúc trước còn có cả điều ước ký kết với Liên minh Tịnh ma của chúng tôi. Cô bị triệu hồi ra không hề xuất phát từ ý muốn của bản thân cô…”



Thời Sênh ngắt lời dì Tâm: “Đợi đã, cô nói là tự nguyện bị phong ấn sao?”



Tư tưởng của nguyên chủ nghĩ thế nào cũng không thấy giống ác ma tự nguyện để bị phong ấn.



“Đúng thế, ác ma trong Cấm Ma Lục đại đa số ở cấp S, cấp bậc SS không có nhiều, nhưng cũng không ít. Tới cấp bậc này của bọn họ thì không thể tiếp tục thăng cấp nữa nên nếu không bị phong ấn, lại không thể thăng cấp thì sẽ chết.”



Thời Sênh: “…”



Thì ra còn có phương pháp này để tránh bị chết, đúng là có thêm kiến thức nha!



Dì Tâm tiếp tục nói: “Cô bị triệu hồi ra không xuất phát từ ý muốn của bản thân, đây là sơ sẩy của Liên minh Tịnh ma chúng tôi. Nhưng cô tạo ra quy mô nổ lớn như thế đã tạo ra vô số thương vong, cái này trái với điều ước. Cho nên chúng tôi dựa theo điều ước ký kết lúc trước với cô mà sẽ tiến hành phong ấn cô lần nữa, phong ấn vĩnh viễn.”



Thời Sênh buồn cười nhìn dì Tâm: “Dì dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cứ thế cho các người phong ấn mình lại?”



“Mục Vũ.” Dì Tâm cũng cười theo, nói như đã định liệu từ trước, “Chỉ khi cô bị phong ấn, thằng bé mới không chết.”



Cô gái này rất để tâm tới Mục Vũ.



Bọn họ đã nhận ra điều này.



Hiện giờ, Mục Vũ chính là lợi thế của bọn họ.



Thời Sênh cười lạnh: “Thế thôi ư?”



Trong mắt cô hoàn toàn chỉ có vẻ lạnh lẽo, không hề có nửa điểm dao động nào khác. Trong lòng dì Tâm đột nhiên thấy lo lắng, vội vàng lấy lại bình tĩnh, “Không có cách nào giải được hiến tế linh hồn, thằng bé sẽ càng lúc càng yếu đi, cô muốn nhìn nó chết sao?”



Thời Sênh đứng lên, mặt mày kiêu ngạo: “Các người muốn động vào chuyện của tôi là chuyện không thể nào. Không ai có quyền quyết định thay tôi. Nếu Liên minh Tịnh ma của các người dám làm xằng làm bậy, tôi sẽ xóa sổ luôn nó đấy.”



Cô rời khỏi chỗ ngồi, quay đầu lại cười, “Tôi không ngại làm thiên hạ đại loạn đâu.”