Boss Là Nữ Phụ
Chương 1336 : Pháp tắc của ác ma (41)
Ngày đăng: 18:37 01/05/20
Xong việc, Mục Vũ kiểm điểm sâu sắc bản thân mình, sau đó lại dịu dàng tới một lần nữa.
Hắn thật sự không biết gì, chỉ làm theo bản năng.
Màu tóc của Thời Sênh dần khôi phục lại màu đen, Mục Vũ đột nhiên dừng lại, nói bên tai cô, “Đừng biến về, anh thích bộ dạng này của em.”
Thời Sênh: “…”
Cho nên vừa rồi anh nhìn thấy ông đây biến thân nên mới thú tính quá độ sao?
Một lần nữa, Thời Sênh khôi phục lại mái tóc màu đỏ, lửa trong mắt Mục Vũ như tràn ra ngoài, cả người cô như bị một ngọn lửa bao vây lấy khiến cả người cô nhũn ra.
Cô là của hắn.
Từ người tới trái tim, từ trái tim tới linh hồn, đều là của hắn.
…
Ngoài cửa sổ, ánh sáng dần dần ảm đạm xuống. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Mục Vũ ôm Thời Sênh từ phía sau, mặt chôn trong mái tóc màu lửa của cô, hạ thân vẫn còn dán sát vào cô.
Thời Sênh thực sự cạn lời, cả người đã hoàn toàn không còn tí sức lực nào, “Anh đủ chưa thế?”
Mục Vũ vô tội cọ cọ vào Thời Sênh, “Anh không khống chế được.”
“Thân thể của anh mà anh còn không khống chế được hả?” Lật bàn!
“Ừ…”
“Anh đừng nhúc nhích nữa, ông buồn ngủ lắm rồi.”
“Anh khó chịu.” Mục Vũ ấm ức. “… Anh không động nữa, em ngủ đi.”
Mục Vũ không dám lộn xộn nhưng thân thể vẫn rất khó chịu, hơn nữa Thời Sênh còn đang nằm trong lòng hắn, hắn phải dùng ý chí rất lớn mới có thể khống chế hành vi của mình.
Sáng hôm sau, Mục Vũ ngồi ở cuối giường, bộ dáng tội nghiệp giống như bị Thời Sênh ghét bỏ vậy.
Thời Sênh vò đầu ngồi dậy, mái tóc màu đỏ từ đầu vai chảy xuống ngực, “Anh sao thế?”
Mục Vũ cắn môi dưới, “Sợ quấy rầy tới em.”
Thời Sênh nhìn xuống phía dưới của hắn, môi giật giật, “Vẫn còn chưa xong?”
“Có thể là anh… bị bệnh rồi.” Mục Vũ nhệch miệng, vô cùng tủi thân.
Thời Sênh đau đầu, lại nằm vật ra giường, “Tới, nhanh nào.”
“Cốc cốc.”
“Tôi đi.” Tuyết Đại nhảy xuống từ sofa, chạy ra mở cửa, “Cô tìm ai thế?”
“Vị Tức.”
“Vị Tức, có người tìm cô này.” Gần đây có rất nhiều người tới tìm Thời Sênh, nam nữ già trẻ đều có, Tuyết Đại đã quen rồi.
Thời Sênh ra khỏi phòng khách, nhíu mày nhìn người ngoài cửa: “Cô tới làm gì?”
Ánh mắt dì Tâm đảo qua người Thời Sênh, khi nhìn thấy dấu vết ở dưới cổ áo của cô thì mặt mày biến sắc, “Cô đã cùng Tiểu Vũ?”
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, “Mục Vũ không muốn gặp cô đâu.”
Dì Tâm thu lại vẻ thất thố, “Tôi tới gặp cô, nghe tôi nói mấy câu được chứ?”
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi đây.” Tuyết Đại ra khỏi cửa rồi biến mất khỏi tầm mắt hai người nhanh như chớp.
Dì Tâm sợ Thời Sênh đóng cửa lại nên vội vàng nói: “Cô và Tiểu Vũ ở bên nhau, cô có phát hiện ra thằng bé có gì khác thường không?”
Thời Sênh: “…”
“Hẳn là cô đã nhận ra.” Dì Tâm nhìn vào bên trong, “Có thể ra ngoài nói chuyện không?”
Thời Sênh chần chừ một chút rồi đóng cửa lại, ra ngoài hành lang cùng dì Tâm.
Dì Tâm hơi sắp xếp ngôn từ một chút rồi mới nói: “Tiểu Vũ không phải con người thuần chủng.”
Thời Sênh nhướng mày, “Là con lai giữa loài người và ác ma sao?”
Thế chẳng phải nửa người nửa ma à?
Đây đúng là giả thiết về nam chính rồi, thực bình thường.
“Trên lý luận có thể nói như thế.” Dì Tâm gật đầu, “Thân hình của nó là con người, nhưng máu trong cơ thể lại là máu của ác ma.”
“Cô nói trước cho tôi biết, làm sao để có thể khiến hắn thân mình là con người mà máu lại của ác ma thế? Đừng nói với tôi là rút hết máu của hắn ra rồi truyền máu của ác ma vào nhé?” Cái này không phù hợp với khoa học.
Dì Tâm liếc nhìn cô một cái, gật đầu, “Chính là như thế.”
Thời Sênh: “…”
Được rồi, đây là thế giới ma huyễn, làm gì có khoa học, nghĩ thế là thua rồi.