Boss Là Nữ Phụ

Chương 1338 : Pháp tắc của ác ma (43)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


Ngày mùng 10.



Ác ma đột nhiên khiêu chiến tịnh ma sư.



Chính thức hạ chiến thư chứ không phải đánh lén.



Tuy rằng Liên minh Tịnh ma đã có phòng bị nhưng vẫn bị đánh tới trở tay không kịp. Người ta không đánh lén mà người ta nghênh ngang tới khiêu chiến.



Bắt đầu từ các thế gia tịnh ma, hết nhà nọ tới nhà kia, hoặc thua, hoặc chết, hoặc quy thuận.



Người tới khiêu chiến cũng chỉ có một người, chính là ác ma như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đám tịnh ma sư kia.



Cô còn kiêu ngạo nói rằng.



Lần này cho các người một đám đối đầu với một mình tôi, đừng có mở miệng ra là nói không công bằng nữa.



Một đám tịnh ma sư đều á khẩu không trả lời được.



Bọn họ nhiều người như thế còn không đánh lại một ác ma, quả thực là xấu hổ.



Cuối cùng, Liên minh Tịnh ma đứng ra.



Thời Sênh mang theo một đám ác ma tới bên ngoài trụ sở Liên minh, một đám tịnh ma sư ở sau cánh cổng lo lắng nhìn chằm chằm vào họ.



Ông lão từ trong đi ra, đứng ở nơi cao cúi đầu nhìn cảnh tượng bên dưới, “Vị Tức, cô muốn làm gì hả?”



“Xưng bá thế giới đó.” Thời Sênh vẫy vẫy tay với ông lão.



Không phải lúc quan trọng thì cô cũng không thích xưng bá thế giới gì cả, do đây là di nguyện của nguyên chủ nên cô làm cho xong thôi.



Ông lão: “…”



Xưng bá thế giới là trò chơi à?



Nói xưng bá liền xưng bá!



Thời Sênh nhìn vào ánh mắt của ông lão, cười lên, “Thời gian làm chủ của tịnh ma sư cũng đủ dài rồi, nên tới phiên ác ma bọn ta làm chủ.”



“Xưa nay tà không thắng nổi chính, ác ma muốn làm chủ là chuyện tuyệt đối không thể.” Giọng của lão giả cực kỳ vang.



Thời Sênh cười híp mắt, “Cho nên tôi tới để cho ông xem kỳ tích đó.”
“Vị Tức!” Ông lão có vẻ không nhịn nổi nữa, “Cô đừng có không coi ai ra gì.”



Thời Sênh kéo cửa lớn ra, ánh sáng từ ngoài tràn vào, cái bóng của cô kéo dài về sau, giọng nói đầy âm trầm, “Thích nói thì nói, không nói thì đánh, tôi không có ý kiến gì hết.”



Biểu tình của ông lão cứng đờ.



Giảo Đồng không trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể ngồi giữa một đám tịnh ma sư, run rẩy đàm phán. Tuy rằng biểu hiện quá mất mặt nhưng khi đề cập tới nội dung đàm phán thì lập tức hoàn toàn khác, không hợp liền không làm, một lời không hợp lại lôi Thời Sênh ra.



Trải qua mười ngày đàm phán, cuối cùng định được ra mấy trăm điều ước.



Lúc ký tên, Thời Sênh phải xuất hiện.



Thời Sênh lật xem vài lần, nhìn ông lão, “Một điều kiện cuối cùng nữa.”



Ông lão gật đầu, ý bảo cô cứ nói.



Thời Sênh gằn từng chữ một: “Giết chết Mục Dạ.”



Người của Mục gia lập tức nổi giận, vỗ bàn quát lên, “Vị Tức, cô có ý gì hả?”



“Ý trên mặt chữ, không hiểu sao?” Thời Sênh cầm lấy bút, “Khi nào Mục Dạ chết thì tôi sẽ ký tên.”



“Cô…”



Ông lão giơ tay bảo người kia câm miệng, trầm giọng phân phó: “Mang Mục Dạ tới đây.”



Dù sao cũng chẳng phải người nhà mình, những thế gia khác lập tức phái người đi cùng người của Liên minh Tịnh ma đi bắt Mục Dạ.



Mục Dạ dù có thể chạy nhưng bị nhiều người vây bắt như thế, cuối cùng vẫn bị bắt tới trước mặt Thời Sênh.



Trong thời gian này, Mục Dạ cũng chẳng sống yên ổn, phát sinh chuyện như thế, Tuyết Phỉ và Na Na còn suốt ngày cãi nhau ầm ĩ trước mặt hắn.



Cho nên giờ hắn vô cùng uể oải.



“Vị Tức…” Mục Dạ trừng mắt nhìn người ngồi phía trên, “Cô muốn làm gì?”



Thời Sênh không thèm để ý tới mấy lời kêu la của Mục Dạ.



“Tôi chỉ cần thi thể, không cần người sống.” Cô không giết chết được nam chính, cần người sống làm gì chứ.