Boss Là Nữ Phụ

Chương 1352 : Đại vương tuần núi (12)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Thời Sênh đợi hồi lâu, phát hiện đám chim ưng đực đó vẫn không xuống.



Quả nhiên ở thế giới này, động vật đều thành tinh cả rồi.



Cô lại đi kéo đám con mồi săn được trở lại.



“Linh Khê, không xong rồi.”



Thời Sênh vừa ném con mồi xuống đất, thiếu niên đã hớt hải chạy từ xa về, “Linh Khê, thủ lĩnh có chuyện rồi.”



“Hử?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn thiếu niên chạy đến gần, hình như cậu ta đã bị thương, hơi thở rất nặng.



Thiếu niên chạy tới, cơ thể đổ rạp xuống dưới đất, “Thủ lĩnh bị đám Vượn Đuôi Dài bao vây tấn công. Linh Khê ngươi mau đi tìm những người thú khác đến cứu thủ lĩnh, đừng đi một mình đến đó, đi tìm những người thú khác đến nữa, đừng đi một mình.”



Thiếu niên không ngừng lặp đi lặp lại câu nói bảo Thời Sênh đừng đi một mình, phải đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ.



Thời Sênh: “...”



Thân là chúa tể rừng xanh mà lại không đánh nổi mấy con vượn sao?



Có phải Núi Thái Sơn đâu.



Không đúng, ở trên cánh đồng hoang vu này tại sao lại có vượn?



Cho dù là tìm thức ăn cũng làm sao đến tận cánh đồng hoang vu này tìm được? Mẹ nó, không khoa học tí nào!



Thiếu niên bị thương, hắn vốn định đi tìm những người thú khác đến giúp đỡ, nhưng chưa chắc hắn đã chống chọi được đến lúc tìm được những người thú khác, cho nên đến tìm Thời Sênh trước, để cô đi tìm cứu binh.



Nam nữ chính chết thì càng tốt, cứu cái quần què gì.



Không cứu, bà đi xem kịch.



[Ký chủ, tư tưởng đó của Ký chủ vô cùng nguy hiểm.]



“Tư tưởng của ta có lúc nào không nguy hiểm à?”



[...] Hình như... đúng là chưa bao giờ có thật.



Đối mặt với Phượng Từ mà Ký chủ còn có thể bung lụa được thì cũng đừng nói đến người khác.



Không đúng, Ký chủ, rốt cuộc cô lấy mặt mũi đâu ra để mà đắc ý chứ? Mặt của Ký chủ được làm bằng đá kim cương à?



Nó nên log out bình tĩnh lại một chút thì hơn.



Thiếu niên thấy Thời Sênh bất động, vội giục, “Linh Khê, ngươi mau đi đi!”



“Đi đi đi!” Thời Sênh đi hai bước, rồi lại quay đầu hỏi thiếu niên, “Đi bên nào?”



Thiếu niên chỉ về một hướng.



Thời Sênh còn chưa đi lại gần, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiếng vượn.




“Sợ chết khiếp đi được, may mà thủ lĩnh không sao.”



Vỗ về xong đám người thú, Bạch Nguyên nhìn về phía Thời Sênh đang ngồi bên ngoài. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi tiến lại gần, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Linh Khê, ngươi sợ à?”



Thời Sênh: “...” Ngươi nhìn kiểu gì mà thấy được bà đây đang sợ hả?



“Không sao đâu, thủ lĩnh sẽ không sao đâu, ngươi đừng lo lắng.” Bạch Nguyên an ủi Thời Sênh như người anh trai an ủi cô em gái nhỏ, “Cả ngày nay đã mệt mỏi rồi, ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Thủ lĩnh đã có ta chăm lo.”



Thời Sênh không nhịn được trợn mắt nhìn, ai thèm lo lắng cho nam chính chứ!



“Bạch Nguyên đại ca.” Giọng Lâm Thất Thất từ trong hang truyền tới.



Bạch Nguyên thưa một tiếng rồi nói với Thời Sênh, “Ta vào trong đó đây.”



Thời Sênh nhìn Bạch Nguyên đi vào trong hang. Cô ngồi thêm một lát rồi chuẩn bị về đi ngủ.



Ánh mắt cô liếc nhìn qua bên cạnh, có một bóng người đang nói không ngừng với người thú canh gác trước cửa hang Bạch An, dường như đang khẩn cầu gì đó, nhưng tên người thú đó không ngừng lắc đầu.



Thời Sênh nhảy xuống, người thú bên đó lập tức cúi đầu.



Người thú khẩn cầu thấy người đến cũng cúi đầu xuống theo.



“Con trai ngươi đâu?” Thời Sênh đứng trước mặt tên người thú đó.



Người thú không biết Thời Sênh có ý gì, lắp bắp nói: “Ở... ở nhà.”



“Dẫn đường.”



“Nó... nó đã phạm lỗi gì sao?” Người thú càng thấp thỏm hơn.



“Không có, dẫn đường đi.”



Không phải phạm lỗi...



Người thú vừa mừng lại vừa lo, vội vã đi trước dẫn đường.



Thiếu niên ban nãy tên Bạch Tuyên, mẹ hắn đã chết, chỉ còn lại cha con hắn.



Người thú giống cái có đôi khi có đến mấy bạn đời, nhưng cũng có những con chỉ có một bạn đời.



Ở thế giới này, chỉ cần ngươi xinh đẹp, có thực lực, thì cho dù là con đực hay con cái đều có thể có nhiều bạn đời.



Nếu không xinh đẹp, cũng không có thực lực, thì địa vị của con cái càng cao hơn một bậc, con đực chỉ có thể để con cái lựa chọn.



Mẹ của Bạch Tuyên rất đẹp, nhưng mẹ hắn chỉ chọn một người bạn đời là cha hắn. Nếu không phải vì mẹ hắn đã chết thì gia đình hắn sống trong bộ lạc cũng sẽ thoải mái hơn.



Cha Bạch Tuyên dẫn Thời Sênh đến một hang động hẻo lánh, bên trong không có ánh sáng, còn chưa đi vào bên trong đã có mùi ẩm ướt.



Thoang thoảng còn có cả mùi máu tanh.