Boss Là Nữ Phụ

Chương 136 : Học sinh cá biệt (17)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 136HỌC SINH CÁ BIỆT (17)



Thời Sênh không cởi trói cho Tưởng Na Na, lát nữa cô ta tỉnh rồi kêu loạn lên thì phiền phức.



Cô để cho Cao An Lãng nằm ra, trước ngực và sau lưng hắn đều khắc lên bốn chữ “Tôi là súc vật”, dùng máy quay phim ba trăm sáu mươi độ quay lại mấy góc chết.



Kiếm sắt khoa lên trên bộ phận quan trọng của Cao An Lãng một chút, bây giờ cắt đi có phải là quá dễ dàng cho hắn rồi không?



Thời Sênh thu kiếm sắt lại, lôi ra một cái bình sứ, đổ cái viên thuốc đen xì xì ra cho Cao An Lãng nuốt xuống.



Không phải là thích con gái sao? Sau này đừng có mà mơ hoa lạc với con gái nữa nhé!



Thời Sênh nhìn bình sứ môt cái, sắc mặt cổ quái, lẩm bẩm: “Quá hạn rồi, không biết là có tác dụng phụ hay không nữa?”



Tác dụng thì cũng không sợ, cùng lắm là chết thôi.



Thời Sênh lại lôi Cao An Lãng ném xuống khe của hai ngọn núi đằng xa.



Cao An Lãng, đừng có mà chết như thế nhé, nếu không những gì bản cô nương vừa làm thành ra công toi rồi.



Ngày tháng của chúng ta còn dài, cứ từ từ mà chơi nha.







Lúc Tưởng Na Na tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi, màu xanh của lều bạt trên đỉnh đầu làm cho cô ta có chút ngẩn ngơ, cô ta đang nằm mơ sao?



Tưởng Na Na mau chóng sờ khắp người một lượt, không cảm thấy có gì không thích hợp, thế nhưng vết trói ở cánh tay chứng minh hôm qua cô ta thật sự bị tên súc vật Cao An Lãng kia trói mà thành.



Làm sao mà mình quay lại đây được?



Tưởng Na Na nỗ lực nghĩ lại chuyện đêm qua.



Bắc Chỉ…



Người cuối cùng cô ta nhìn thấy là Bắc Chỉ.



Tưởng Na Na vội vàng bò ra khỏi lều, lúc này sắc trời mờ sáng, mới có số ít mấy học sinh tỉnh dậy, đang vệ sinh cá nhân.




“Nguồn gốc của video biết phải giải thích thế nào chưa?”



“Biết rồi ạ!” Tưởng Na Na gật đầu.







Hôm đó Tưởng Na Na xin nghỉ, xuống núi quay về thành phố.



Ông bà Tưởng bị thúc giục quay về nhà, đây thực sự là thúc giục, một khi Cao An Lãng tìm đến nhà bọn họ gây phiền phức thì đúng là chết chắc.



“Na Na, làm sao thế?” Bà Tưởng vừa vào đến nhà đã nhìn thấy con gái của mình co lại trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng sợ hãi quá độ.



“Mẹ!” Tưởng Na Na nghe thấy tiếng của bà Tưởng, “oà” một cái khóc nấc lên.



Ông bà Tưởng gấp gáp vây quanh, thế nhưng Tưởng Na Na vẫn khóc không ngừng.



Đợi cô khóc xong mới đem chuyện đó nói rõ ràng ngọn nguồn một lần, đến chi tiết nhỏ cũng không dám che giấu, chỉ có đoạn có Thời Sênh là cô bịa chuyện cho qua.



“Cao An Lãng, thằng súc sinh đó!” Ông Tưởng nghe xong hầm hầm giận dữ, sau đó lại quan tâm nhìn Tưởng Na Na: “Na Na, con có xảy ra chuyện gì không?”



Bà Tưởng cũng căng thẳng quan tâm, nhìn Tưởng Na Na.



Tưởng Na Na lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không ạ.”



“Bảo bối đừng sợ, có ba mẹ ở đây, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Bà Tưởng ôm lấy Tưởng Na Na, trên mặt một mảnh u ám.



“Mẹ con nói đúng lắm, ba nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Ông Tưởng cũng hùa theo, lại kéo bà Tưởng sang bên cạnh, “Bà dẫn con gái đến bệnh viện kiểm tra một chút xem, thuận tiện làm cái tư vấn tâm lý, tôi lo con gái sẽ bị bóng đen tâm lý, ngoài ra nhớ chú ý an toàn một chút.”



“Tôi biết rồi.” Bà Tưởng gật gật đầu.



Tưởng Na Na không trực tiếp đưa video cho ba mẹ mà dùng chuyển phát nhanh, như thế cô ta không cần giải thích về nguồn gốc của cái video này.



Tuy rằng nguồn gốc của video không rõ ràng, thế nhưng hiện tại cô ta xảy ra chuyện như thế này, bọn họ cứ coi như là có băn khoăn cũng sẽ vẫn dùng video đó.



Tiếp đó, cô ta sẽ vạch trần Kỷ Tiểu Ngư. Ngày đó không thể nào trùng hợp như vậy được, đêm hôm trước mình mới cãi nhau với Kỷ Tiểu Ngư, đêm hôm sau cũng là bị cô ta dụ dỗ rời đi, nói Kỷ Tiểu Ngư không có quan hệ gì với chuyện này thì cái tên của Tưởng Na Na cô ta sẽ viết ngược lại.