Boss Là Nữ Phụ

Chương 1369 : Đại vương tuần núi (29)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Không ai biết đại nạn bất ngờ lần này sẽ kéo dài bao lâu, cũng may cơn địa chấn đã dừng lại, nhưng rất nhanh sau đó họ đã phát hiện từ cái mạng nhện phủ khắp mặt đất đó bắt đầu có những cái xúc tu vươn ra tấn công họ.



Để tránh những chiếc xúc tu, đa số người thú đều co cụm lại trên những ngọn núi còn chưa sập đổ.



Những chiếc xúc tu đó chỉ có thể ở trên mặt đất, không vươn được lên trên núi.



Đám người thú đi tìm chỗ cao, miễn cưỡng có cơ hội thở dốc một lúc. Đám người thú lại phải lo lắng vấn đề lương thực, những lúc đặc biệt tất nhiên sẽ có chế độ đặc biệt.



Trong tình huống không có đồ ăn, chỉ có thể ra tay với những người thú bị thương hoặc sắp chết.



Mới đầu còn có người thú phản đối, nhưng khi cơn đói ập đến, họ cũng không phản đối mạnh mẽ như lúc đầu nữa.



Lâm Thất Thất núp trong một góc, nhìn đám người thú đó ăn thịt sống, dạ dày co thắt cuộn lên.



Còn có người thú tranh giành cướp thức ăn, cuối cùng biến thành đánh nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.



Lúc này tất nhiên sẽ có một thế lực mạnh nhất đứng ra làm lão đại, nhanh chóng trấn áp cục diện hỗn loạn, tất cả người thú đều phải nghe lời, phân chia thế nào đều phải nghe theo lão đại.



Bên ngoài vẫn nguy hiểm như cũ, sự thay đổi duy nhất là những vệt hình trăng lưỡi liềm màu máu đó đã ít hơn, chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy vệt đỏ bay qua.



Nhưng họ vẫn không dám xuống núi, dưới núi toàn là những cái xúc tu cổ quái đó, xuống dưới sẽ bị bắt lại.



Người thú biết bay chỉ cần bay lên không trung là có thể bị trăng lưỡi liềm màu máu đó tấn công, căn bản không thể rời khỏi ngọn núi này được.



Thức ăn ngày càng ít đi, lão đại bắt đầu phân chia thức ăn cho đám người thú, nhưng không ai biết tình trạng này còn kéo dài đến bao giờ. Một khi không còn thức ăn nữa thì phải làm thế nào?



Lâm Thất Thất vẫn trốn trong một góc không ai thấy được. Hiện tại chỉ cần là con cái, mặc kệ ngươi có đẹp hay không đều không thể bỏ qua, Lâm Thất Thất tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ.



Người thú đực bắt buộc phải để tất cả người thú cái mang thai, không mang thai thì không được dừng lại.



Lâm Thất Thất chỉ là một con người. Cô ta chưa từng trải qua nỗi giày vò đáng sợ như vậy, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và thống khổ.



***



Thời Sênh ngồi trong một cái hang, nhìn những hình trăng lưỡi liềm màu đỏ không ngừng lướt qua trước mắt, phiền muộn thở dài.
Triều Nhất đi theo Thời Sênh chầm chậm đi lên núi. Hắn không nén được hỏi: “Thủ lĩnh, người có biết những thứ đó rốt cuộc là cái gì không?”



“Ta có nói ngươi cũng không hiểu được. Dù sao thì nó là thứ nguy hiểm đến tính mạng.” Thời Sênh không muốn giải thích nhiều với hắn về những thứ như hệ hành tinh hay sinh vật kỳ lạ.



Khi Triều Nhất thấy Thời Sênh trấn tĩnh thả cho họ vào trong như vậy, hắn đã biết chắc chắn Thời Sênh biết rõ mọi chuyện, nhưng Thời Sênh không nói, hắn cũng không thể ép hỏi được.



Chỉ có thể thay đổi chủ đề, “Vậy có cách nào để đối phó với chúng không?”



“Có chứ.”



Mắt Triều Nhất sáng lên, “Có thật là có không?”



“Ừ.”



“Có cách gì?”



Thời Sênh nhìn hắn, không hề khách khí nói, “Ngươi không làm được đâu.”



Với năng lực của người thú, đối với nhện U Linh chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, còn chưa lại gần được nhện U Linh đã bị chúng tiêu diệt rồi.



Triều Nhất nghe ra được ý tứ của Thời Sênh, cô không có ý ra tay tiêu diệt thứ đó. Vị thủ lĩnh này xưa nay vô cùng bạo lực, không phục thì dùng nắm đấm để nói chuyện. Nhưng cô cũng chưa từng biểu hiện ra đặc biệt quan tâm đến thứ gì, giống như đám người thú như họ trong mắt cô chỉ là một vật thể, không hề quan trọng gì cả.



Triều Nhất hơi trầm tư giây lát, “Đây là quê hương của bọn ta, cho dù không làm được ta cũng phải thử xem sao. Ta muốn bảo vệ Như Nguyệt, khẩn cầu thủ lĩnh nói cho ta biết cách.”



Hắn không dám nói nhờ Thời Sênh giúp đỡ.



Nếu cô muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, chứ không phải ở đây nhìn như thể chuyện không liên quan đến mình như vậy.



Thời Sênh nghiêng đầu, bên trên đúng lúc có một vệt hình trăng lưỡi liềm xoẹt qua, như ánh sao lướt qua, kéo dậy tầng tầng rung động, nhưng rồi lại rất nhanh chóng khôi phục lại sự vắng vẻ.



Cô hỏi: “Đi vào chỗ chết ngươi cũng muốn đi sao?”



Hắn đáp: “Dù sao cũng phải có người đi.”