Boss Là Nữ Phụ
Chương 1379 : Trăm sông đổ về một biển (7)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
Không cần đánh nam chính đến mức không xuống nổi giường, chỉ cần để hắn không thắng được nữ chính là đủ.
Nữ chính chắc chắn sẽ không mặt dày đưa ra yêu cầu hai người qua lại.
Nam chính không mang theo nhiều người lắm, nhưng đều là những người rất lợi hại. Nếu cô cứ thế xông ra thì chắc chắn là không được.
Thời Sênh băn khoăn một lát, cuối cùng quyết định đánh ngất họ trước, cô lật tìm trong không gian, tìm được một thứ đồ chơi giống như quả lựu đạn.
Cô đứng ở trên cao, Giang Trần Cảnh đứng ở chỗ thấp. Thời Sênh nhìn họ giây lát, rồi ném thứ đồ chơi giống quả lựu đạn ở trong tay xuống.
Thấy một thứ đen thù lù rơi từ trên cao xuống, người của Giang Trần Cảnh lập tức cảnh giác nhìn qua đó, “Thứ đó… là cái gì vậy?”
“Xì…”
Khói đen nhanh chóng lan ra, mấy người vội vàng tản ra đằng sau, nhưng vẫn không kịp, tất cả mọi người bao gồm cả Giang Trần Cảnh đều ngã xuống.
***
Khi Thời Sênh quay lại, Phương Tiểu Huân và đối phương vẫn chưa thương thảo xong.
Sao lại ăn ý quá như vậy chứ.
Thời Sênh ngồi lên sân thượng, cầm kính viễn vọng nhìn cảnh tượng phía dưới. Phương Tiểu Huân và người bán cuối cùng cũng đi đến giai đoạn kiểm tra hàng.
Bọn họ giao dịch một lô súng ống. Thế lực của Phương Tiểu Huân cần kiểu súng ống như vậy, nhưng nguồn tài nguyên ở nước ngoài cách quá xa, không dễ gì đưa về nước được, chi bằng đi mua trực tiếp.
Đúng vào lúc Phương Tiểu Huân kiểm tra hàng, đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng động lớn.
Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị vũ khí.
“Cảnh sát đây, không được động đậy.”
Cảnh sát biết đã bại lộ, nên xông ra từ chỗ ẩn nấp.
Không hét thì thôi, vừa hét lên đã có người nổ súng, tiếng súng lập tức liền thành một mảng.
Sắc mặt Phương Tiểu Huân khó coi dẫn người của mình rút lui.
Tôi Là Người Báo Án: Chúng chạy ra đằng sau rồi.
Thời Sênh còn cực kỳ tỉ mỉ gửi kèm một tấm ảnh.
Tô Diệp Diệp: …
Không… không thể nào.
Lạc Thù không hề lợi hại đến thế.
Có lẽ chỉ là trùng hợp.
Nhưng Phương Tiểu Huân không thể phủ nhận rằng, thực lực của cô ta đã lợi hại hơn trước kia rất nhiều, tính cách cũng lạnh lùng hơn nhiều.
Nhất định phải diệt trừ được cô ta, nếu không hậu họa khó lường.
***
“Cục trưởng, đã điều tra kỹ càng rồi, lần này kết quả điều tra được không hề ít, lần này chúng ta có được coi là lập được công lớn không?”
Người đàn ông trung niên được gọi là Cục trưởng đánh một bạt tai: “Lập công? Đã bắt được người chưa? Lập được công cái vẹo gì? Lục soát cho tôi, phái tất cả cảnh sát ra, nhất định phải bắt được đám người đó.”
Viên cảnh sát bị đánh rất ấm ức. Nhưng lúc này Cục trưởng của họ đang đứng bên bờ vực sắp bùng nổ, hắn không dám dây vào, chỉ đành nhanh chóng rời đi.
“Cục trưởng, ở đằng sau tìm được một khẩu súng ngắn bị ném đi, là loại khác với lô súng chúng ta tịch thu được.”
Họ không phái người đi ra đó, tất cả hỏa lực đều tập trung ở phía trước, tại sao phía sau lại có người nổ súng?
Tranh chấp nội bộ? Hàng còn chưa lấy được, tranh chấp nội bộ cái gì chứ…
Cục trưởng bỗng nghĩ ra một chuyện. Ông ta móc điện thoại ra gọi cho Tô Diệp Diệp, “Người báo án đó có còn online không?”
Tô Diệp Diệp vội vã gửi tin nhắn cho Tôi Là Người Báo Án.
Tô Diệp Diệp: Có online không?
Tôi Là Người Báo Án: Người chạy hết cả rồi, cô còn tìm tôi làm gì? Về nhà đi cày đi thôi!
Tô Diệp Diệp: “…” Người này nói chuyện thật khó nghe.
Cô ta nói lại cả câu không sót chữ nào cho Cục trưởng nghe.
Cục trưởng trong lòng trầm xuống, người báo án đó vẫn có mặt tại hiện trường từ đầu đến cuối.
“Cô hỏi hắn ta xem vừa nãy người nổ súng có phải là hắn ta không?”
“Cục trưởng… ông hỏi như vậy, liệu người ta có thể tố cáo ông không?” Cục trưởng tức giận phát điên luôn rồi sao, “Không đúng… hắn nổ súng sao?”