Boss Là Nữ Phụ

Chương 138 : Học sinh cá biệt (19)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 138HỌC SINH CÁ BIỆT (19)



Một đám người đưa mắt nhìn nhau, mấy người đó là người của Phó gia, bọn họ đương nhiên là biết.



Biết được Phó thiếu cũng ở trong núi, bọn họ kỳ thực là có chút yên tâm, Phó gia tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn nhất tìm thấy Phó thiếu.



Ví dụ như lúc nãy, bọn họ đã phái trực thăng bay vào trong núi tìm kiếm.



Thời gian ngắn như thế, đến cả trực thăng của đội cứu viện còn chưa thấy mà trực thăng của Phó gia đã đến rồi, đủ để thấy được thế lực của Phó gia lớn thế nào.



Thế nhưng...



Bọn họ lại chắn Phó thiếu lại?



Bây giờ chẳng có ai đi nghĩ xem cô gái cuồng vọng ban nãy kia là ai, người có thể ở bên cạnh Phó gia sẽ là người bình thường sao?







Phó Khâm được máy bay đưa về thành phố, Thời Sênh nhìn cũng có chút nhếch nhác, trên người không bị thương gì cả, ở bệnh viện tắm rửa thay quần áo liền sôi nổi lại như cũ rồi.



Vốn dĩ cô định đi, kết quả là Hệ thống lại bắt đầu phát ra nhiệm vụ.



[Nhiệm vụ liên hoàn thứ hai mươi: Chăm bệnh.]



Fuck, sao mi không bảo ta cưới hắn luôn đi?



Nhiệm vụ này làm cho bản cô nương muốn giết người đó!



Lúc Thời Sênh đi đến phòng bệnh của Phó Khâm, bác sĩ đang đứng nói chuyện với chú Giản ở bên ngoài.



“Phó thiếu sử dụng thuốc kịp thời, không có gì đáng ngại cả, ngấm mưa cho nên có chút sốt, hạ sốt là sẽ khoẻ thôi.”



“Thân thể của thiếu gia thế nào?”



Bác sĩ trầm mặc một lúc, ngữ khí nghiêm trọng đi không ít, “Lão Giản, chúng ta cũng là bạn nhiều năm rồi, nói thật thì… cơ thể này của Phó thiếu... cứ cho là có dùng thuốc cũng sẽ không kiên trì được bao lâu đâu.”



“Anh cho tôi một khoảng thời gian đại khái đi.” Trong phút chốc, chú Giản dường như già đi mười mấy tuổi.



“Aizz... Phó thiếu nếu như chịu uống thuốc đúng giờ, đại khái là vẫn còn nửa năm nữa. Thế nhưng nếu như cậu ấy không uống thuốc cũng chỉ còn khoảng trên dưới hai tháng thôi.”



Bác sĩ lắc đầu than thở rời đi, chú Giản đứng ở đó rất lâu vẫn không phản ứng lại.



Cho đến tận lúc Thời Sênh đi qua đó, ông ta mới ngẩng đầu nhìn Thời Sênh một cái, động động môi nhưng lại chẳng nói ra được từ nào cả, mở cửa phòng bệnh để Thời Sênh đi vào.








Phòng bệnh đặc biệt.



Kỷ Tiểu Ngư nhìn người đang nằm trên giường bệnh, có chút không dám tin, “Anh... sao anh lại thành ra cái bộ dạng này?”



Trên người Cao An Lãng quấn đầy băng vải, cũng chỉ có mặt là không làm sao mà băng được, giống như một cái xác ướp.



“Kỷ Tiểu Ngư.” Giọng nói của Cao An Lãng rất khàn, “Cô dám chơi tôi.”



“Tôi không có...” Kỷ Tiểu Ngư lắc đầu, “Sao anh lại thành cái bộ dạng này... Tưởng Na Na, cô ta...”



“Cô còn dám nhắc đến cô ta.” Giọng của Cao An Lãng cao thêm mấy phần.



“Không phải cô ta...” Tưởng Na Na ngày đó khóc đến ghê gớm như thế, lẽ nào là hắn chưa ra tay được, ngược lại còn bị Tưởng Na Na làm thành cái bộ dạng này?



“Kỷ Tiểu Ngư, tôi đã coi thường cô rồi, cô lại dám chơi tôi như vậy, lá gan cũng thật lớn.”



“Tôi không có, Cao An Lãng, anh đang nói cái gì thế, sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?”



Kỷ Tiểu Ngư mờ mịt nhìn Cao An Lãng,



Quan hệ của cô ta và Cao An Lãng không phải là sâu đậm, cũng chỉ gặp qua một lần mấy năm trước, sau đó ngày đó ở villa nghỉ dưỡng mới gặp lại hắn.



Cô ta là vô ý nghe ngóng được hắn và bạn đồng hành thảo luận về Tưởng Na Na, cộng thêm tối đó Tưởng Na Na làm nhục cô ta như vậy, cô ta liền lớn gan đi tìm hắn.



“Nghe không hiểu phải không, dạy dỗ con tiện nhân này cho tao.”



Phòng bệnh không biết là từ lúc nào có thêm hai người đàn ông, Kỷ Tiểu Ngư cảm thấy không thích hợp, muốn chạy, thế nhưng vẫn chưa chạy đến cửa phòng đã bị một người đàn ông nắm lấy tóc, lôi lại phía sau.



“A!” Kỷ Tiểu Ngư bị đau, hai tay giữ lấy tóc, dễ dàng bị lôi lại đối diện Cao An Lãng ở trên giường.



Kỷ Tiểu Ngư bị ném mạnh xuống mặt đất, tiếp đến, bên cạnh có người bắt đầu dựng máy quay phim, sau đó khoá cửa phòng lại.



Đáy mắt Kỷ Tiểu Ngư đầy sự hoảng sợ.



“Cao An Lãng, anh nhất định là đã hiểu lầm cái gì rồi, tôi có thể giải thích mà, thật đó, tôi có thể giải thích mà…”



“Cao An Lãng... đừng qua đây, mấy người muốn làm cái gì hả?”



“A...”