Boss Là Nữ Phụ

Chương 1385 : Trăm sông đổ về một biển (13)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Tô Diệp Diệp không xuất hiện trong kịch bản, nhưng cô ta cùng họ Tô với Tô Đồ. Từ sự thiếu cung kính của cô ta khi nhắc đến Tô Đồ có thể thấy ít nhất thì cô ta và Tô Đồ cũng có quan hệ huyết thống với nhau.



Thời Sênh đã nhìn ra được Tô Diệp Diệp là người ngốc nghếch đơn giản không có tâm tư gì. Cô vẫn thích người ngốc không có tâm tư gì như vậy.



Thời Sênh nhấn vào xem ảnh đại diện của Tô Diệp Diệp. Một cô gái mặc quân phục, rất có tinh thần, trang điểm ăn diện vào tuyệt đối là một mỹ nhân.



Sao lại nghĩ không thông đi làm cảnh sát cơ chứ?



Tô Diệp Diệp: Tôi nói cho cô biết, nếu cô thực sự muốn tán đổ được Tô Đồ thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý khuynh gia bại sản, hơn nữa còn chưa chắc đã tán đổ được ấy.



Một Lũ Thiểu Năng:... Cô nói chuyện này với một kẻ bị tình nghi như tôi có thích hợp không?



Bây giờ cô còn là đối tượng được Cục Cảnh sát đặc biệt quan tâm đấy biết không hả?



Tô Diệp Diệp: Tôi đâu có nói chuyện liên quan đến công việc, không sao.



Một Lũ Thiểu Năng: …



Tôi nghi ngờ nếu tôi hỏi cô cũng nói hết luôn đấy.



Tô Diệp Diệp: Chuyện quan trọng nhất, cô thực sự muốn tán đổ Tô Đồ, he he, cô sẽ phải lộ mặt đúng không, thế nào tôi cũng sẽ bắt được cô.



Một Lũ Thiểu Năng: Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ không lộ mặt.



Lại dám có chủ ý này sao, bây giờ các chị gái đều đáng sợ như này hết à?



Tô Diệp Diệp: …



Thời Sênh không muốn nói chuyện với Tô Diệp Diệp thêm nữa, cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục.



Cô chuyển khoản 500 cho Tô Đồ.



Tô Đồ vẫn không trả lời, tức là hắn không online rồi.



Thời Sênh ăn cơm xong, liền lượn một vòng trên phố, không biết đã đi tới hiện trường cướp ngân hàng tự lúc nào.



Bên ngoài ngân hàng được căng dây giới hạn của cảnh sát. Quần chúng vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong, còn có không ít đơn vị truyền thông đứng bên ngoài phát trực tiếp hình ảnh tại hiện trường.



“Bây giờ trộm cướp to gan lớn mật thật đấy, ban ngày ban mặt mà cũng dám đi cướp. Nghe nói chúng còn mang cả súng theo nữa, thật đáng sợ.”



“May mà lúc đó tôi không có mặt ở đây, thật sợ chết khiếp đi được, nhỡ chẳng may bị trúng đạn thì thôi xong đời luôn rồi.”



“Cũng không biết cảnh sát có bắt được bọn chúng không nữa…”



Bọn cướp đã chạy hết, không bắt được một tên nào, khi cảnh sát đến nơi, chỉ nhìn thấy đuôi xe của bọn cướp.



Nếu không thì sao lại nói cảnh sát luôn là người cuối cùng đến hiện trường đây?
“Tôi không có theo dõi cô mà.” Kẻ theo dõi vẫn giữ nguyên câu nói đó, “Tôi nói cho cô biết, cô đánh người như vậy là phạm pháp, tôi có thể kiện cô đấy.”



“Thế thì anh kiện đi, cứ làm như tôi không biết gọi 110 ấy?”



Kẻ theo dõi: “…”



***



“A!!!”



“Tôi nói, tôi nói, cô buông tôi ra đã!”



Kẻ theo dõi đầu đầy mồ hôi, cắn răng gầm lên một câu.



Cô gái này ghê quá đi.



“Nói sớm có phải tốt rồi không. Tôi bẻ lại cũng mệt lắm đấy.” Thời Sênh buông tay hắn ra, ngồi trên thùng đồ cũ ở bên cạnh, “Nói đi, ai sai anh theo dõi tôi?”



Kẻ theo dõi cảm giác như hai tay mình đã đứt lìa, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, “Tôi không biết đó là ai. Hắn cho tôi tiền, bảo tôi theo dõi cô sau đó báo lại hành tung của cô cho hắn.”



Thời Sênh nhíu mày, không phải là Phương Tiểu Huân à?



Chẳng lẽ là tên thiểu năng Mộ Bạch?



Thời Sênh rút ipad của cô ra, nhấn mở giao diện, trượt lên trượt xuống một hồi, hai chữ Mộ Bạch vốn được khoanh đỏ đã ở trạng thái xám xịt.



Hắn không có ở vị diện này.



“Là nam hay nữ?”



Kẻ theo dõi lắc đầu, “Tôi không biết, chúng tôi liên lạc qua mạng, tôi thực sự không biết tại sao kẻ đó lại muốn theo dõi cô.”



“Đưa phương thức liên lạc cho tôi.”



Kẻ theo dõi sợ mất mạng, không dám trái lời đưa phương thức liên lạc cho Thời Sênh.



“Cút đi.”



Kẻ theo dõi khó khăn bò lên khỏi mặt đất, “Cô… cô…”



Không bảo hắn phải giữ bí mật gì à? Cứ để hắn đi như vậy sao? Dễ dàng như vậy à?



Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, “Giết người là phạm pháp.”



Kẻ theo dõi bị dọa cho khiếp sợ đến mức sắp tè ra quần lập tức chạy mất hút.