Boss Là Nữ Phụ

Chương 1394 : Trăm sông đổ về một biển (22)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Thời Sênh phóng to khung hình đó lên, trên cổ tay người đàn ông có một dấu ấn màu đen.



“Phương Tiểu Huân.”



Lạc Nghiên… Phương Tiểu Huân…



Thời Sênh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, nghe nói có một hôm Lạc Nghiên bị một nhóm người đưa đi, có lẽ đó là người của Phương Tiểu Huân.



Ban đầu Phương Tiểu Huân không giết Lạc Nghiên có lẽ là vì muốn dẫn dụ cô ra ngoài, nhưng Lạc Nghiên không có tác dụng gì, nên là kẻ thù, chắc chắn Phương Tiểu Huân sẽ không tha cho Lạc Nghiên.



Nữ chính đại nhân lợi hại quá đi mất, đúng là chỉ cần mang họ Lạc thì sẽ đều không bỏ qua.



Thời Sênh liên hệ với Tô Diệp Diệp, gửi thông tin trên camera giám sát cho cô ta, cùng là người của tổ chức Rose, ghép vụ án ở trường học và vụ án Lạc Nghiên bị giết lại với nhau.



Thời Sênh gập máy tính lại, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau.



Không biết xe đã đi đến đâu, “Anh đưa tôi đi đâu?”



Khóe miệng Tô Đồ ẩn chứa nụ cười, “Cô Lạc Thù, thù lao là người làm chứng cho cô và đến đón cô có lẽ cô nên trả luôn chứ nhỉ?”



“Tôi không trả thì anh định bán tôi đi à?”



“Không đến mức đó, tôi sẽ giúp cô Lạc Thù ghi lại thôi.”



Thời Sênh hồ nghi nhìn hắn, “Anh tốt thế cơ à?”



Trước đây không có tiền thì không nói chuyện cơ mà.



“Cô Lạc Thù bây giờ mới phát hiện ra tôi tốt bụng như vậy à?”



“Chưa từng phát hiện ra.” Con hàng này có bao giờ tốt bụng thế đâu? Có tiền mới là đại gia!



“Sau này cô Lạc Thù sẽ phát hiện ra thôi.”



Thời Sênh: “…”



Cảm giác như mình đang bị đào bẫy là sao?



Nhất định là ảo giác rồi.



Tô Đồ không đưa Thời Sênh đi làm gì, chỉ đưa cô đi dạo phố một vòng rồi sau đó đưa cô về trường.



“Ba hôm sau có một buổi bán đấu giá, có nhã hứng muốn tham dự không?” Tô Đồ ghé sát người tháo dây an toàn cho Thời Sênh, nhưng tay đặt trên eo cô không chịu dịch ra.



“Anh còn có hứng với thứ đó nữa sao? Không phải là anh chỉ có hứng với tiền thôi à?” Thời Sênh nhíu mày.



Tô Đồ kéo Thời Sênh lại về hướng mình, “Bây giờ tôi có hứng với em hơn.”



Hai người dựa sát gần nhau, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, bầu không khí vô cùng ái muội.



Tô Đồ không định làm gì, nhưng đã đến nước này rồi, Thời Sênh cảm thấy nếu mình không động khẩu thì tức là đồ ngốc.



Và thế là Tô Đồ lại bị cưỡng hôn.
Tô Đồ: Em tự tin như vậy sao?



Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Có tiền.



Tô Đồ:…



Tô Đồ: Bây giờ tôi đang ở bên ngoài trường, em ra ngoài đi, tôi đưa em đến buổi đấu giá.



Thời Sênh liếc nhìn thời gian, đã gần đến mười giờ tối, buổi đấu giá này cũng xuất hiện nhiều bậc kỳ tài trong ngành.



Mười giờ ký túc xá đã sắp đóng cửa, Thời Sênh đành phải trèo tường ra ngoài. Cô men theo con đường nhỏ chuẩn bị trèo tường ra ngoài, ai ngờ khi trèo tường cũng gặp được nữ chính.



Người có thể bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào với đủ mọi thể loại trùng hợp ngẫu nhiên gặp được nữ chính, ngoài nam chính ra còn có nhân vật phản diện.



Phương Tiểu Huân đã trèo lên tường, Thời Sênh ở phía dưới, hai người cứ thế nhìn nhau giao lưu tình cảm trong màn đêm.



“Lạc Thù!” Phương Tiểu Huân nhảy từ trên tường xuống, chạy thẳng đến trước mặt Thời Sênh, khó khăn lắm mới gặp được cô ta, đương nhiên cô ta phải giết cô ta luôn rồi.



Phương Tiểu Huân ra tay trực tiếp, chiêu thức nào cũng là chiêu thức muốn lấy mạng.



Hi!!!!



Kiếm của ông đâu!!!



Kiếm…



Thôi bỏ đi, dùng tay thôi.



Công phu Phương Tiểu Huân rất khá, lại cộng thêm vầng hào quang của nữ chính, nên hai người nhất thời chưa phân thắng bại được.



Đúng vào lúc này, Phương Tiểu Huân móc từ hông ra một khẩu súng, bắn một phát súng về phía Thời Sênh, vì là súng giảm thanh nên chỉ nghe thấy tiếng viên đạn xé gió lao tới.



Mẹ kiếp!!!



Phạm quy nhé!



Cô không thèm dùng đến binh khí, vậy mà nữ chính lại dám dùng súng!



Tức quá đi mất!



Thời Sênh né viên đạn, nghiêng người nắm lấy cổ tay nữ chính. Phương Tiểu Huân muốn giãy giụa nhưng Thời Sênh đá một cước vào đùi cô ta, cơ thể cô ta không tránh khỏi nghiêng ngả. Thời Sênh thuận thế đè cô ta xuống đất, đoạt lấy khẩu súng trên tay cô ta, không hề do dự bóp cò súng.



Cạch một tiếng, nhưng lại không có gì xảy ra cả.



Thời Sênh: “…”



Ăn gian!



Mẹ kiếp!



Tác giả đại nhân đủ rồi nha!