Boss Là Nữ Phụ
Chương 1402 : Trăm sông đổ về một biển (30)
Ngày đăng: 18:39 01/05/20
Phương Tiểu Huân lượn đi lúc Thời Sênh ra tay. Mỗi lần đối diện với cô, cô ta thường có một dự cảm chẳng lành.
Lúc này nghe thấy báo cáo ở phía dưới, cô ta thấy may vì mình đã đi trước, nếu không có lẽ bây giờ bản thân chỉ còn là một cỗ thi thể.
Tất cả mọi kế hoạch của cô ta đều không bằng tốc độ hành động của cô gái đó.
Lạc Thù kia chỉ cần tùy tiện ngoe nguẩy một cái, mọi kế hoạch của cô ta đã đổ hết xuống sông xuống biển.
Phương Tiểu Huân chạy như con thoi trong con ngõ đó, đến khi cô ta cảm thấy an toàn mới dừng lại, dựa vào tường thở dốc.
Tại sao bản thân cô ta đi đâu làm gì cũng bị hạn chế như vậy?
Bây giờ Phương Tiểu Huân đã hiểu ra rồi, đứa con gái đó không hề cố kỵ bất cứ chuyện gì, cô ta muốn ra tay thì ra tay, căn bản không hề suy nghĩ đến hậu quả.
Chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại là người quyền cao chức trọng khác có lẽ sẽ không có ai dám thẳng tay hành động như cô ta.
Nhưng cô ta lại dám.
Phương Tiểu Huân dựa vào tường thở hổn hển. Cô ta phải bình tĩnh lại, suy nghĩ xem sau đó nên làm thế nào.
“Ta ta ta....”
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Phương Tiểu Huân ngay tức khắc phòng bị nhìn về phía sau. Phát hiện chỉ là một người phụ nữ say rượu, cô ta vội vã thuận theo con ngõ đi vào càng sâu hơn.
Bước chân Phương Tiểu Huân đột nhiên dừng lại, ánh điện lờ mờ cũ kỹ hai bên ngõ kéo dài cái bóng của cô ta thành một đường.
Trong bóng đèn ở phía trước có một bóng đen đang đứng.
Cho dù không có ánh sáng, Phương Tiểu Huân cũng có thể nhận ra được bóng đen phía trước là ai...
Tại sao cô ta lại ở đây?
Bóng đen phía trước dường như đang vặn vẹo, vặn vẹo thành hình con quái vật đang giơ nanh múa vuốt, nhào về phía cô ta, ánh sáng bốn xung quanh bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại bóng đen giơ tay ra không nhìn thấy được năm đầu ngón tay.
Bầu không khí u ám lưu chuyển bốn phía, cô ta không nghe thấy gì hết, chân tay cứng ngắc như thể không còn là của mình.
Hơn thế nữa cô ta cảm thấy sự bất an và nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng trào dâng len lỏi đến khắp cơ thể.
Cô ta đang sợ hãi điều gì?
Chỉ một Lạc Thù nhỏ nhoi tại sao lại có thể khiến cô ta sợ hãi đến như vậy?
Bóng đen bên kia đang di chuyển, từ trong bóng đen bước ra một vòng sáng lờ mờ. Thời Sênh vẫn còn mặc nguyên bộ lễ phục ở bữa tiệc khi nãy, trong tay cầm khẩu súng đã bắn chết Jones, lúc này nòng súng đang chầm chậm nhắm chuẩn về phía cô ta.
“Phương Tiểu Huân, cô chạy cũng nhanh đấy.”
“Đừng đừng mà cô Lạc, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên giở trò. Cô mau giúp chúng tôi đi mà, cầu xin cô đó.”
“Bây giờ các anh lập tức giết chết cô ta cho tôi, phía tập đoàn Đỉnh Thịnh tôi sẽ giải quyết.”
“Chuyện này...”
“Có đi hay không?” Cmn chứ, một đám thiểu năng.
“Đi đi đi bây giờ chúng tôi đi ngay đây.”
Đỉnh Thịnh chưa đòi được người, công ty nhà mình đã xảy ra chuyện, đương nhiên lúc này không còn thời gian đi tìm Phương Tiểu Huân.
Thế lực của Phương Tiểu Huân bị Thời Sênh đập tan gần hết, chắc chắn có kẻ đã chạy thoát được, nhưng họ tuyệt đối không có năng lực đi cứu Phương Tiểu Huân nữa.
Cho nên lần này, không còn ai có thể cứu Phương Tiểu Huân được nữa rồi.
Còn nam chính?
Mấy ngày sau khi Hàn Mặc ra nước ngoài, nam chính đã đi theo hắn ta rồi.
Sau này Thời Sênh nghe nói Giang Trần Cảnh ở nước ngoài xảy ra chuyện, hình như là đánh nhau. Hàn Mặc chịu thay hắn một nhát dao, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đã mất đi khả năng trong chuyện đó.
Giang Trần Cảnh không biết do áy náy hay có tình cảm khác, tóm lại sau đó luôn ở bên chăm sóc Hàn Mặc.
Có đôi lúc Thời Sênh cũng muốn hỏi xem Tô Đồ và Giang Trần Cảnh có thù hận gì, nhưng nghĩ lại lại thấy thôi bỏ đi, chuyện này không liên quan đến cô, đến khi họ rời đi, đây cũng chỉ là ân oán giữa người khác.
Không cần phải ghi nhớ thêm thù hận không cần thiết cho bản thân làm gì.
Sau đó Tô Đồ cũng không ra tay với Giang Trần Cảnh, cả ngày đặt mục tiêu nuôi cô cho béo, kiếm tiến đều trở thành hoạt động tiêu khiển.
Căn cứ vào mức độ giao dịch mở miệng ra là mấy triệu của hắn, Thời Sênh tính toán có lẽ số dư tài hoản của hắn vô cùng khả quan, đủ để hắn tiêu xài.
Thế nhưng...
Tại sao lần nào cũng phải tiêu tiền của cô chứ, lật bàn!!!
Mua đồ cô thanh toán!
Hôn một cái phải thanh toán!
Nắm tay một cái cũng phải thanh toán!
Đừng có nói đến hằng ngày cô muốn ngủ với hắn, đó là mức giá trên trời. Cô cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể phá sản.