Boss Là Nữ Phụ

Chương 1415 : Thành phố giáp ranh (11)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


“Bùm!”



Dị chủng bên ngoài bị người nổ bay, một chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt Thời Sênh. Trên xe có một người đàn ông, trong tay hắn không ngừng tụ lại lôi điện ném về phía đám dị chủng.



Dị chủng bị thổi bay, nhưng cũng chỉ bị đánh bay mà thôi, đờ đẫn vài giây rồi lại tiếp tục bò dậy.



“Không ngờ lại là lôi dị năng.” Thực nghiệm thể số 22 bày ra vẻ hâm mộ.



Dị năng hệ lôi rất có tác dụng với dị chủng, nhưng dị năng này cũng tiêu hao rất nhanh.



Xe từ bên ngoài tiến vào, bốn người gần như đã tuyệt vọng lại nhìn thấy hy vọng.



“Mau lên xe!” Người đàn ông ở trên xe quát lên với bọn họ, lại không ngừng đánh bay dị chủng muốn nhào lên.



Hướng Quỳ lên xe đầu tiên, Vân Đóa theo sát phía sau, khi chú Cổ và Hall chuẩn bị lên thì mấy dị chủng đồng thời đánh về phía nam nhân trên xe, thành công ngăn trở tầm mắt của hắn.



“A!” Hall bị dị chủng kéo ra khỏi xe, đùi hắn bị xé rách hai mảng, máu chảy đầm đìa, không ngừng la hét.



Chú Cổ ôm lấy nửa người trên của Hall, cùng với dị chủng nửa lôi nửa kéo hắn.



“Chú Cổ… Chú Cổ, mau buông tay.” Hall vô cùng đau đớn. Hắn dùng sức bẻ tay chú Cổ ra, thân mình đột nhiên bị dị chủng kéo đi rồi bị nhấn chìm trong đám dị chủng luôn.



“Bùm!” Giữa đám dị chủng lại xảy ra nổ mạnh kịch liệt.



Chú Cổ túm chặt cửa xe, vừa phẫn nộ lại vừa bi thương, trong nháy mắt đã già đi không ít.



Một tiểu bối ông cũng không bảo vệ được.



Người trên xe không có thời gian thương tiếc Hall, việc quan trọng nhất lúc này của bọn họ là lao ra ngoài.



Nhưng mà lúc này, bốn xung quanh xe đều bị dị chủng bao vây, cơ hồ không thể nhúc nhích được chút nào.



Xe đã được tân trang lại nên dị chủng không thể phá hỏng ngay được, trong xe hiện tại đang yên tĩnh tới quỷ dị.



Âm thanh quỷ khóc sói tru bên ngoài như khúc nhạc tử vong nổi lên đưa tiễn họ.



Người đàn ông ngồi trên ghế lái siết chặt vô lăng, ánh mắt nhìn đám dị chủng bên ngoài, sự trầm lãnh như lưỡi dao sắc có thể đâm vào thân thể bọn chúng.
Xe này không thể chịu thêm được bất kỳ đợt tấn công nào nữa, nếu chúng lại tấn công thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.



Người trong xe nhanh chóng nhảy xuống. Đội trưởng lôi kéo Vân Đóa, lập tức đá văng một cánh cửa rồi từ tòa nhà này xông lên sân thượng, sân thượng của mấy tòa nhà xung quanh đều thông với nhau, từ bên này có thể tới được sân thượng chỗ Thời Sênh đang đứng.



Nhưng khi bọn họ tới nơi thì Thời Sênh đã tới sân thượng bên cạnh, khoảng cách ở giữa hai tòa nhà này phải tới năm, sáu mét.



Sắc mặt mọi người trắng bệch, sao cô ta sang được đó?



“Đội trưởng… bọn chúng lên đây...”



Dị chủng nhanh nhẹn leo lên xung quanh tòa nhà, dồn bọn họ vào một góc sân thượng. Từ trên này nhìn xuống, khắp các đường phố đều có dị chủng, nhìn ra phía xa cũng toàn thấy dị chủng là dị chủng.



Ngoài xa dường như còn có tiếng con người la hét thảm thiết.



Đau đớn và tuyệt vọng.



“Ong ong ong…”



Không trung còn có chiến cơ của dị chủng bay tới, rập rạp đầy trên bầu trời khu bảy.



Thời Sênh ngửa đầu nhìn những chiến cơ kia vừa cắn hạt dưa vừa suy tư, dị chủng muốn khai chiến toàn diện sao?



Cọng dây thần kinh nào bị đứt rồi à?



Cốt truyện không có vụ này nha…



Thời Sênh cắn nát hạt dưa, nhân hạt bị lưỡi cuốn ra.



Mộ Bạch!



Ngoại trừ con hàng thiểu năng trí tuệ này, không có ai dám đoạt đầu người với cô.



Thời Sênh coi Mộ Bạch thành hạt dưa mà cắn.



Mẹ cái thằng thiểu năng trí tuệ này!