Boss Là Nữ Phụ

Chương 1429 : Thành phố giáp ranh (25)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Chiếc phi thuyền kia mang theo nam nữ chính rời đi thì đến đêm, trên trời lại xuất hiện vô số phi thuyền, ánh sáng sáng nhấp nháy khắp một vùng trời. Một căn cứ cứ như vậy được dựng lên trước sự theo dõi của vô số người.



Thời Sênh nhận thấy căn cứ này khác căn cứ lúc trước. Nó không lớn bằng căn cứ kia nhưng chiến cơ và phi thuyền thì tiên tiến hơn nhiều.



Không phải cùng một bọn…



Đã chết một đám lại tới một đám khác, người trước ngã xuống, kẻ sau lại vùng lên.



Cô rất muốn hỏi một chút, tại sao người địa cầu lại xui xẻo như thế, bị các loại chủng tộc khác coi là lương thực dự trữ?



Là năng lượng của ma tộc, là đồ ăn của ma thú, là kho máu di động của huyết tộc, là thứ mài răng của xác sống, nguồn dinh dưỡng của dị chủng, tinh nguyên mỹ vị của yêu tinh, đồ ăn vặt của quỷ…



Con người ăn cái gì? Ngũ cốc và hoa màu!



Cho nên đám người cổ quái kia đều con nhân loại là thức ăn sạch, bảo vệ môi trường và không bị nhiễm độc sao?



Có thể viết các sách kiểu như:



“Nhóm lão đại năm đó muốn ăn tôi.”



“Bước phát triển của một kho lương di động.”



“Tự truyện đến từ đồ ăn nhanh.”



Thời Sênh giật mình, vội vàng gạt đám ý nghĩ cổ quái đó đi, đây là cái suy nghĩ quỷ gì chứ.



Căn cứ công nghệ cao nhanh chóng được hoàn thành, ít nhất là hoàn thành vẻ bề ngoài.



Thời Sênh cắn hạt dưa, nhìn ánh sáng mạnh không ngừng đảo qua đảo lại xuống mặt đất, những nơi bị ánh sáng soi tới thì con người liền bị hút lên.



“Cô Khương Đàn, đây là thứ gì thế?” Liễu Thư và một đám đàn em cùng ngồi chồm hỗm bên cạnh Thời Sênh. Bọn họ sợ cách xa quá sẽ bị đám ánh sáng kia kéo lên.



“Làm sao tôi biết được.” Thời Sênh tức giận mắng.



Cảnh tượng như thế kéo dài rất lâu. Thời Sênh tính toán chắc phải có tới 50% con người đang ở trên mặt đất bị bắt lên đó.



Cảnh tượng này cứ kéo dài mãi, cho đến một tối nọ, một chiếc phi thuyền dừng ngay trên đầu Thời Sênh.



Ánh sáng hạ xuống phủ lên người Thời Sênh, nhưng mà ánh sáng phủ xuống nửa ngày cũng chẳng có động tĩnh gì.



Không bắt được người lên, thứ trên phi thuyền đành phải đi xuống.



Thứ từ trên phi thuyền xuống rõ ràng là con người, ít nhất nhìn vẻ bề ngoài là con người. Hắn quan sát Thời Sênh hồi lâu rồi nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “029, trưởng quan triệu hồi cô về.”




Liễu Thư sờ sờ mặt mình, còn lâu hắn mới cần làm sinh vật cấp cao.



Thật đáng sợ!



Thời Sênh phổ cập khoa học xong liền đi về phía chiếc phi thuyền kia. Cô thử mở ra nhưng cửa khoang đóng chặt, cô đành phải dùng kiếm bổ nó.



Liễu Thư và một đám đàn em nhìn cô phá hỏng phi thuyền, đầu không khỏi đầy vạch đen.



Trước kia, nếu bọn họ có được một chiếc phi thuyền thì đám nhà nghiên cứu đã mừng phát điên rồi. Cô thì ngon rồi, bổ nó ra mà mày không thèm nhăn lấy một cái.



“Chờ bên ngoài đi.” Thời Sênh lên phi thuyền, quay đầu ngăn đám người Liễu Thư chuẩn bị đi theo mình lại.



“Oh.” Liễu Thư hơi thất vọng. Hắn đang muốn đi lên tham quan phi thuyền một chút.



Nhưng Thời Sênh không cho bọn họ lên, bọn họ đành phải chờ ở bên ngoài.



Trong phi thuyền rất nhanh truyền ra những âm thanh kỳ quái, mất một lúc mới dừng lại.



Đại khái, khoảng một phút sau, Thời Sênh đi từ trong ra, trong tay còn xách theo một… con quái vật xúc tu khác.



A a a a, vẫn còn sống nữa chứ!



Đám người Liễu Thư vội vàng nhảy lùi về sau.



Quái vật xúc tu bám chặt lấy tay Thời Sênh, thân mình nửa trong suốt, trên xúc tu có ánh sáng lập lòe như đom đóm.



“Không có lực tấn công.” Thời Sênh kéo mấy cái xúc tu đang bám trên tay mình ra rồi ném lên người Liễu Thư.



“A a a a a!” Liễu Thư giậm chân muốn hất văng con quái vật đi, nhưng quái vật xúc tu quấn chặt lấy tay hắn, căn bản không kéo ra được.



Da đầu Liễu Thư không khỏi tê dại, gào lên, “Cô Khương Đàn, cô mau lấy nó ra đi. A a a!”



Thời Sênh trừng mắt với hắn rồi kéo quái vật xúc tu ra. Con quái lại lập tức quấn lấy tay Thời Sênh, dùng xúc tu phủ lên mu bàn tay cô như thể đang rất sợ hãi.



Quái vật xúc tu nhỏ tuổi này thật đáng yêu, không có lực tấn công, còn sáng lên nữa.



Nhưng mà lớn lên lại chẳng đẹp chút nào.



Lớn lên chẳng những không đáng yêu còn xấu kinh dị.



Khác hoàn toàn với lúc nhỏ.