Boss Là Nữ Phụ

Chương 1431 : Thành phố giáp ranh (27)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Bọn họ ở bên ngoài đấu tranh giành thiên hạ, kết quả lại có người lẻn ra sau lưng đánh sụp hang ổ, đại khái không có gì nhục nhã hơn chuyện này.



Trưởng quan rất tức giận, ra lệnh cho người đi hủy diệt Thời Sênh ngay tại chỗ.



Bọn họ có thể cài “virus” vào thân thể người bình thường thì cũng đã tính toán tới trường hợp “virus” không nghe lời rồi.



Dị chủng bị điểm danh đi chấp hành án “tử hình” cho Thời Sênh cúi đầu thao tác trên màn hình thực tế ảo một chặp, theo thời gian trôi qua, tay dị chủng bắt đầu run lên.



Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, không thể nén nổi sự kinh hãi, “Báo cáo trưởng quan, không có tác dụng…”



Không có tác dụng…



Nói cách khác, cô ta đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của bọn chúng.



Trong đôi mắt như mắt cá chết của tên trưởng quan như phát ra một cỗ tức giận không nói thành lời, nhưng nhìn kỹ thì nó vẫn chỉ là mắt cá chết, không có gì khác biệt.



“Mang hai người kia tới đây cho ta.” Trưởng quan quát lên, hắn không tin một quân cờ lại có thể lật trời được.



“Vâng.”



Hiển nhiên, Thời Sênh có thể lật trời. Chẳng những cô làm căn cứ của bọn chúng nổ tung mà còn giết không ít dị năng giả. Dị năng giả không ở đây, bọn họ hoàn toàn không có cách nào khống chế được loài người bên dưới.



Trong thời gian ngắn ngủi, quyền chủ đạo trên chiến trường lại rơi vào tay con người.



Trận đánh này chẳng khác nào trò chơi vậy.



Con người còn tưởng rằng đã nghênh đón được Chúa cứu thế, ai ngờ Thời Sênh chỉ phụ trách giết, căn bản chẳng quan tâm những cái khác, thường là cô vừa đi thì dị chủng lại phái đại quân tới lấy lại quyền chủ đạo.



Thế cục vô cùng hỗn loạn.







Buổi tối, Thời Sênh thu phục xong một thành phố đầy dị năng giả liền ra khỏi thành cùng đám người Liễu Thư, nghỉ ngơi ở bên ngoài.



Liễu Thư chịu trách nhiệm nhóm lửa. Hắn nhìn Thời Sênh, cẩn thận ngồi xích lại, “Cô Khương, tại sao chúng ta không tổ chức cho con người phản kháng lại dị chủng?”



“Tại sao phải làm thế?” Thời Sênh khó hiểu nhìn Liễu Thư.
Không có phản ứng lớn như Liễu Thư, Thời Sênh vô cùng trấn định, thậm chí lông mày cũng chẳng động một chút nào.



Chân sau cô gác lên tảng đá, bộ dáng mười phần thổ phỉ, rung chân cực kỳ hăng say.



Ánh sáng phi thuyền rơi xuống, mấy gã đàn ông xuất hiện trong luồng sáng đó, ai nấy mặt đều tái nhợt như thi thể mới bò từ trong quan tài ra vậy.



Lúc Thời Sênh quan sát chúng thì chúng cũng quan sát Thời Sênh.



“Tôi có một nghi hoặc, không biết cô có thể giải thích cho tôi một chút được không?” Trưởng quan đứng ở đầu nhóm lên tiếng.



“Không thể.” Ông cũng chẳng phải Bách Khoa Baidu của nhà các người, tại sao phải giải đáp cho mi chứ?



Trưởng quan: “…”



Bỏ đi, dù sao kiểm tra thi thể thì cũng có được câu trả lời thôi.



“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, quay về cùng tôi.”



“Mi là cái thá gì chứ?” Giọng Thời Sênh ngập tràn sự kiêu căng.



Trưởng quan như bị chọc giận, âm thanh đã nhiễm vài phần tức tối: “Đây là cô tự tìm, đưa bọn chúng xuống đây.”



Câu sau là ra lệnh cho người khác.



Ánh sáng dịch chuyển của phi thuyền lại sáng lên lần nữa, đến lúc ánh sáng tan đi, có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Thời Sênh.



Hai người ăn mặc áo giáp kỳ quái từ bên kia đi tới. Chờ họ tới gần rồi, Thời Sênh mới nhìn rõ diện mạo của họ.



“Mi trâu đấy!” Thời Sênh đột nhiên dựng ngón tay cái với trưởng quan.



Ngay cả nam nữ chính cũng dám lăn lộn, không phải là quá trâu bò sao?



Những áo giáp kia rõ ràng là hòa hợp hoàn toàn với cơ thể, chỉ để lộ ra hai gương mặt của Quý Tu và Vân Đóa.



Biểu tình của hai người này đều dại ra, trong con ngươi không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.