Boss Là Nữ Phụ

Chương 1437 : Ác bá của tinh tế (5)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Thời Sênh kéo hai lần lại buông ra, ánh mắt bình tĩnh dừng trước cổng lớn.



Bóng đêm buông xuống, ánh sáng xung quanh cũng dần tối đi, đèn đường hắt lên làm cho chiếc bóng cô kéo dài thật dài. Một đám người máy vệ sinh đi qua trước mặt cô, dọn sạch đám dây leo cô vừa kéo xuống rồi lại rời đi.



Thân ảnh của Thập Phương dần dần tiến tới gần. Anh ta xoay người hành lễ, “Gia chủ, quay về thôi.”



Thời Sênh yên lặng vài giây, “Có phải Cơ Dạ tới tìm tôi không?”



“Đúng thế.” Thập Phương đáp.



Thời Sênh ngửa đầu nhìn tường đầy dây leo. “Bọn họ cảm thấy tôi đang giận chó đánh mèo hắn, anh có biết không?”



Thập Phương đáp không một chút chần chừ, “Gia chủ, ngài sẽ không vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo một ai cả.”



Thời Sênh quay đầu.



Thập Phương bất ngờ, không kịp tránh ánh mắt của Thời Sênh, đáy lòng lộp bộp một chút, sau đó nhanh chóng di dời tầm mắt xuống mặt đất.



Cô động người, thong thả bước qua bên cạnh anh ta.



Anh ta nghe được giọng nói của cô rất bình tĩnh, không có nửa điểm cảm xúc nào, “Thực ra tôi đúng là đang giận chó đánh mèo.”



Thập Phương hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, trầm mặc đi theo phía sau cô.



Trở lại khách sạn, Thời Sênh vừa nằm xuống liền ngủ, buổi sáng lại dậy như không có việc gì xảy ra.



Thời Sênh tới không phải để tham dự cái gọi là hội nghị Thập Nhị Phong gì đó, cho nên cô cũng không có chút hứng thú nào với những người tới đây.



Hội nghị Thập Nhị Phong năm nào cũng mở. Sáu đại gia tộc, quan chấp hành của năm chính tinh và hoàng thất của tinh hệ U Minh đều phải tham gia, tương đương với công tác báo cáo thường niên vậy.



Đương nhiên, ngoài các thế lực bên trên thì còn có một ít cơ quan kỳ quái cũng sẽ được tham dự hội nghị Thập Nhị Phong này.



[Ký chủ, đề nghị cô tham dự đại hội Thập Nhị Phong.] Âm thanh Hệ thống đột nhiên vang lên.



“Vì sao?”



[Có thể tìm được người cô muốn tìm.]



“Người tới tham gia hội nghị Thập Nhị Phong không có ai họ Phượng.” Trong tinh hệ U Minh cũng không có họ Phượng, chỉ có tinh hệ Xích Nguyệt có… Nhưng tinh hệ Xích Nguyệt cũng không có đối tượng nào tương xứng cả.
Thượng Quan Phổ thấy tim rất mệt, “Những gia tộc khác cũng không biết sao?”



“Cũng chưa ai gặp mặt cô ta, sao bọn họ có thể biết được chứ.”



“Đầu óc sốt đến hỏng rồi đi.” Thượng Quan Phổ mắng một câu, “Báo cho những người khác, bảo họ tới đúng giờ chút, cô ta đã tới rồi, những người khác còn dám tới chậm, muốn chết à?”



Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là muốn mở sớm hơn thời gian quy định sao?



“Vậy Bệ hạ thì sao?”



Thượng Quan Phổ xua xua tay, “Ta đi nói, các người mau đi thông báo cho những người khác.”



Bởi vì Thời Sênh tới quá sớm nên những người khác không thể không vội vàng chạy tới, rất nhiều người đã lâu chưa gặp cô, nhưng những chuyện cô làm thì chưa bao giờ ngừng truyền tới tai bọn họ.



Trong tinh hệ U Minh, có lẽ chẳng có ai là chưa từng nghe tới tiếng ác của cô.



Thời Sênh một mình chiếm mất mấy ghế. Những người khác vội vàng tiến lên chào hỏi trước, sợ cô sẽ tìm họ gây chuyện.



Có thể ngồi xuống đây, người trẻ nhất nhìn cũng phải hai mươi bảy, hai mươi tám. Duy chỉ có cô là giống một nữ sinh trẻ, ở giữa một đám lão đại, ngồi rất ung dung và bình thản.



Người ở ngoài xa nhỏ giọng bàn tán.



“Cô ta hôn mê suốt ba tháng, sao tự nhiên lại tỉnh lại rồi?”



“Ai mà biết, có lẽ cô ta phóng ra tin tức giả. Anh không thấy cô ta vừa tỉnh lại là xử trí ngay Thời Dật và Thời Lam có ý đồ gây rối à? Hai người kia đều thuộc nhà chính, cô ta còn chưa nói một câu đã lập tức cho người xử trí…”



“Đáng tiếc cho Thời Dật… Con gái tôi rất thích cậu ta.”



“Thời Dật là tự mình tìm chết. Thời gia nâng được hắn lên thì cũng có bản lĩnh kéo hắn xuống thôi. Nhưng nếu là vị kia bố trí thì thật là…”



“Không thể nào.”



“Sao lại không thể chứ, cô ta sao có thể tỉnh lại đúng lúc như thế được?”



“Bố trí? Anh quá coi trọng Thời Dật và Thời Lam rồi. Lúc trước cô ta một mình đấu Liên minh cũng chưa bày mưu tính kế gì. Thời Dật và Thời Lam đáng để cô ta phải sắp đặt mưu kế sao? Nói đùa chắc?”



Âm thanh này có chút lớn, cả hội trường đột nhiên im bặt.