Boss Là Nữ Phụ

Chương 1439 : Ác bá của tinh tế (7)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Hội nghị vừa bắt đầu đã lâm vào cục diện tranh cãi.



Sáu đại gia tộc và hành chính tinh, bao gồm cả Hoàng thất đều nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, không hài hòa như vẻ bề ngoài.



Tựa như Mộ Ý, dù các đại gia tộc không thích hành vi của hắn ta, nhưng ở hội nghị, mọi người đều sẽ không làm mất mặt mũi của hắn. Hôm nay là tình huống đặc thù, hắn không tới thì còn có Thời Sênh đè nặng, Hoàng thất và người của các hành chính tinh đều ăn mệt.



Dù sao những người này cũng chỉ tranh tới tranh đi một cái vị thế chẳng có thực tế gì.



Thời Sênh lấy một nắm hạt dưa ra, nhìn bọn họ cãi nhau tới đỏ mặt tía tai. Vấn đề này liên quan tới lợi ích cá nhân nên chẳng ai lui bước cả.



“Thời gia chủ, cô có cao kiến gì không?” Không biết là ai lại đột nhiên di dời sự chú ý lên Thời Sênh đang ngồi cắn hạt dưa.



Thời Sênh vẫn bình thản cắn hạt dưa, “Tôi giống với Bệ hạ của các vị, chỉ tới nghe thôi, không phát biểu ý kiến.”



Linh vật Bệ hạ nằm không cũng trúng đạn: “…”



“Tại sao chúng ta không thể gia nhập Liên minh, Thời gia chủ hẳn là rõ ràng nhất chứ?” Người kia hoàn toàn không muốn buông tha Thời Sênh.



Thời Sênh hơi dừng lại, liếc nhìn người nọ nửa cười nửa không, “Não của Liên minh bị hỏng rồi chăng.”



Mọi người: “…”



Còn biết xấu hổ hay không thế?



Lỗi do mình gây ra mà còn đổ tội cho Liên minh.



Luận không biết xấu hổ, những người này chắc chắn không so được với Thời Sênh.



Dù anh có mưa rền gió dữ thì cô cũng sẽ hoàn toàn không dao động tí nào.



“Hải tặc hoành hành ngang ngược, nguyên nhân tới từ nhiều mặt, cũng không hẳn là có liên quan tới Thời gia chủ.” Có người đứng ra hòa giải, “Giờ chúng ta đang thảo luận xem phải làm thế nào để ức chế đám hải tặc đó chứ không phải truy cứu xem trách nhiệm này là của ai.”



Dù bọn họ có muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng chẳng truy cứu ra được cái gì.



Anh có thể làm cho vị kia chủ động cút ra khỏi tinh hệ U Minh rồi để bọn họ gia nhập Liên minh ư?




“Thuộc hạ hiểu rõ.” Thập Phương ngẩng đầu, giọng đầy kiên quyết, “Ở trong lòng thuộc hạ, gia chủ vĩnh viễn là chủ nhân, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.”



“Vậy thì tốt.” Thời Sênh vỗ vỗ vai anh ta, “Quay về đi.”



“Rõ.”



Thời Sênh tự mình lái một chiếc xe bay đi mất. Thập Phương nhìn theo đến khi nó khuất xa rồi mới thu lại tầm mắt, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, không hề lộ ra chút cảm xúc nào, giống như người máy vậy.







Lúc Thời Sênh tới phố Sương Nguyệt liền gặp được Cơ Dạ.



Hắn giống như cô ngày đó, đứng ở trước cánh cổng đầy dây leo quấn quanh, đầu cúi xuống nên không rõ biểu tình trên mặt.



Có lẽ nhận ra Thời Sênh đi tới nên hắn hơi nghiêng đầu nhìn, âm thanh dịu dàng, nhẹ nhàng vang lên: “Thời Sênh.”



“Anh tới làm gì?” Giọng Thời Sênh lạnh như kết băng.



Cơ Dạ im lặng vài giây rồi mới đáp: “Tại sao cô lại trở về?”



Vẻ mặt Thời Sênh lạnh nhạt, “Liên quan gì tới anh?”



Hắn thở dài một hơi, “Đừng tăng sát nghiệt nữa, cô biết là chúng ta không giống như những người khác, cô…”



“Đã giết nhiều người như thế rồi, tôi cũng chẳng sợ điều này. Cho dù khi chết phải xuống địa ngục tôi cũng chấp nhận.” Thời Sênh ngắt lời Cơ Dạ, “Tôi không cần anh tới cảnh cáo tôi. Cơ Dạ, tự quản mình cho tốt. Chuyện của tôi còn không tới phiên anh chất vấn.”



“Thời Sênh, tại sao cô không thể ngoan ngoãn nghe tôi nói chuyện vậy?”



Thời Sênh cười nhạt, nụ cười đầy vẻ châm chọc như một cái gai đâm thẳng vào trái tim hắn.



Trong đầu hắn không nhịn được mà xẹt qua vô số hình ảnh. Hắn vội vàng ngăn lại ký ức đang cuộn lên đó, sắc mặt trắng bệch. Cũng may, lúc này ánh sáng rất yếu nên mới làm vẻ mặt đó của hắn không bị lộ ra.



Cơ Dạ gục đầu xuống, đi về phía Thời Sênh. Lúc đi lướt qua cô, hắn nhẹ giọng nói: “Chuyện năm đó chúng ta đều không muốn xảy ra lần nữa, đừng làm gì quá mức.”