Boss Là Nữ Phụ

Chương 145 : Học sinh cá biệt (26)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 145HỌC SINH CÁ BIỆT (26)



Cô sắp xếp ổn thỏa bên này, mới yên tâm đi khuyên nhủ Phó Khâm.



Đương nhiên, người bên chỗ Phó gia cũng đã nói trước với hắn, khi cô đi tìm Phó Khâm, tất cả mọi người trong biệt thự đều nơm nớp lo sợ, không dám tiến đến gần phòng Phó Khâm nửa bước.



Chú Giản và một đám bảo vệ đang đứng trên cầu thang, dáng vẻ rất nhăn nhó khó chịu.



Nhìn thấy Thời Sênh như nhìn thấy vị cứu tinh, họ chẳng cần phải nói lời nào mà dẫn luôn Thời Sênh lên phòng Phó Khâm.



Phòng Phó Khâm tối đen như mực, những tấm rèm màu đen chắn hết ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.



Chỉ có một ánh sáng duy nhất được phát ra, đó chính là từ chiếc máy tính từ trên giường, máy tính còn đang mở một video không có tiếng.



Phó Khâm ngồi dưới đất, hơi hơi nghiêng đầu xem video.



Thần sắc, nét mặt dịu dàng hiện tại của hắn, trước nay Thời Sênh chưa từng nhìn thấy.



Thời Sênh đóng cửa lại rồi bước chậm rãi, nhẹ nhàng tới chỗ Phó Khâm.



Video trên máy tính xách tay của hắn cũng đã lọt vào tầm mắt của cô.



Trong video là một đứa trẻ vô dùng đáng yêu, nó khoảng 5, 6 tuổi, bị trói chặt vào một chiếc ghế, nó đang khóc lóc như sắp hết hơi.



Trên chiếc ghế bên cạnh còn trói một người phụ nữ khác, cô ta không ngừng nói một điều gì đó, hình như là để an ủi đứa bé kia.



Màn hình rung lắc một chút, và xuất hiện một người đàn ông chỉ thấy một nửa người.



Không nhìn rõ nét mặt của ông ta, nhưng từ sự phẫn nộ, tức giận trên gương mặt của người phụ nữ thì có thể thấy ông ta đang nói chuyện.



“Bộp!”



Máy tính xách tay đột biên bị gấp lại.



Căn phòng bỗng rơi vào trạng thái tối đen như mực.



“Soạt!”



Ánh sáng ấm áp của mặt trời đã chiếu rọi căn phòng, Phó Khâm quay đầu lại một cách máy móc, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn trầm lặng khó tả.



Ngay chỗ ánh nắng chiếu vào, cô gái đứng ngược chiều sáng khiến cô như trở thành một chùm sáng đột nhiên rơi vào thế giới u ấm, đen tối này.



Xông vào thế giới của hắn.



Phó Khâm đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ Thời Sênh, rồi đứng vững trước mặt cô cách chừng khoảng hai bước chân, ánh mắt tối thui u ám, cứ nhìn chằm chằm vào cô.



Thời Sênh nhăn mặt, nhíu mày.



Tên này muốn làm gì vậy?




Vẫn chẳng thể nào giải thích rõ được, càng giải thích thì càng phiền phức.



Thời Sênh không biết, chính bởi vì cô không giải thích, nên khi chú Giản to gan dám hỏi trực tiếp Phó Khâm.



Phó Khâm lại thừa nhận.



Thừa nhận rồi!



Vì vậy mà Thời Sênh trở thành “Kẻ phụ tình.”







Lúc phải làm thủ tục xin visa, Thời Sênh mới phát hiện một chuyện rất quan trọng, không có hộ khẩu, mẹ kiếp!



Qủa nhiên vẫn phải hủy diệt Bắc gia rồi mới đi sao?



Nhưng mà thời gian quá gấp gáp, cô không kịp bố trí…



Trừ khi cô làm cho Bắc thị nổ tung.



Thời Sênh cân nhắc hơn thua, cuối cùng quyết định vẫn đi theo cách thông thường.



Trước tiên phải gọi điện thoại cho Phó gia, xác nhận sự sắp xếp của họ rồi mới bắt đầu sắp xếp lịch trình của mình.



Cách thông thường chính là trói ông bà Bắc lại.



Đây mà là cách bình thường sao?



“Bắc Chỉ, mày là một con sói mắt trắng, chúng tao đã nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm, cuối cùng mày lại đối xử với chúng tao như vậy.” Bà Bắc bị trói lại, miệng cứ la mắng không ngừng.



Lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy câu tương tự như vậy, nghe mà chẳng có ý nghĩa quái gì.



Thời Sênh nghe tai bên phải thì cho ra tai bên trái, đang bận nhắn tin cho Bắc Trạch.



“Đem Sổ hộ khẩu tới đổi tên bố mẹ anh.”



Nói thật, đây tuyệt đối là vụ bắt cóc kỳ quái nhất.



Đánh trống khua chiêng bắt cóc người chỉ vì một quyển sổ hộ khẩu?



Gửi xong tin nhắn, Thởi Sênh mới ngước mắt lên nhìn bà Bắc, “Bà Bắc, tôi muốn bà im miệng lại ngay, bây giờ mạng sống của các người nằm cả trong tay tôi.”



“Phi, mày là sói mắt trắng, tiểu tiện nhân. Mày cứ đợi đấy, tao tuyệt đối không tha cho mày.”



“Bắc Chỉ, rốt cuộc cô muốn muốn làm gì?” Ông Bắc bình tĩnh hơn bà Bắc rất nhiều.



“Chẳng làm gì cả, mời các người tới đây ngoan ngoãn nói chuyện chút thôi.” Thời Sênh làm bộ mặt vô tội.