Boss Là Nữ Phụ

Chương 1455 : Ác bá của tinh tế (23)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Ngu Tường không tới, Thời Sênh cũng đã nghĩ tới kết cục này rồi nên sau khi mọi người tập trung đầy đủ, cô lập tức lệnh cho tàu rời khỏi Đế Đô Tinh.



Cesar và Cát Na tới nơi thì chỉ còn một đám người đần độn đang ngẩng đầu lên trời mắng chửi Thời Sênh mà thôi.



Hắn vò vò mái tóc vàng óng của mình, biểu tình hơi âm trầm, một hồi lâu mới phân phó Cát Na, “Chuẩn bị một chút, chúng ta tới Lam Tinh.”



Cát Na nhíu mày, đưa ra nghi vấn của bản thân: “Cục trưởng, các thiết bị bay đều bị kiểm soát rất gắt gao khi tiến vào Lam Tinh, sao chúng ta có thể trà trộn vào được?”



Lam Tinh là địa bàn của Thời Sênh, nghe nói trước kia chỉ là một tinh cầu hoang dã, sau khi cô ấy mang Thời gia rời khỏi Đế Đô Tinh liền chiếm tinh cầu hoang dã đó làm của riêng, phát triển thành quy mô như bây giờ.



Đương nhiên, cũng có người nó Lam Tinh đã là của cô từ trước đó rồi, mãi sau này mới dọn tới mà thôi.



Giọng Cesar tỏ vẻ không cần can dự vào, “Tôi có cách của tôi.”



Cát Na chần chừ một chút rồi đáp: “Vâng.”







Phi thuyền rời khỏi Đế Đô Tinh, tiến vào vũ trụ cuồn cuộn sao trời.



Phượng Từ đứng ngắm cảnh ở khoang trước, dải ngân hà như một bức họa cuộn tròn trải dần ra trước mắt, vô số ánh sáng xẹt qua mắt hắn, đẹp mà thần bí.



Một đôi tay ôm lấy hắn từ phía sau: “Đẹp không?”



Phượng Từ hơi nghiêng đầu, ánh sáng trong mắt tan đi, chỉ còn lại sườn mặt duyên dáng của cô. “Ở trong lòng anh, em mới là đẹp nhất.”



Là kho báu của đời anh.



Vạn vật trên thế gian này đều không sánh được một cái nhăn mày hay một nụ cười của em.



Thời Sênh nắm lấy tay hắn, “Phượng Từ, anh có đồng ý cưới em không?”



Phượng Từ chuyển ánh mắt ra dải ngân hà bên ngoài, “Không phải em đã định sẵn ngày kết hôn rồi ư, giờ hỏi anh như thế có phải hơi muộn rồi không?”



“Ừ, em chỉ hỏi anh một chút thôi.” Thời Sênh hừ nhẹ, “Dù anh có đồng ý hay không thì cuối cùng anh vẫn phải cưới em thôi.”



Phượng Từ im lặng.



Không chờ Phượng Từ trả lời, giọng của Thời Sênh không khỏi cao lên mấy phần, “Anh không muốn?”
Anh ta cố gắng tỏ ra bình thường nhất, xoay người, lễ phép chào hỏi, “Thiếu gia, chào buổi sáng.”



Vấn đề phải xưng hô với Phượng Từ thế nào, Thời Sênh đã đứng ra làm rõ, chỉ cần gọi hắn là thiếu gia là được.



Phượng Từ nhìn hắn, giọng nhẹ nhàng, không nghe ra đang vui hay giận, “Anh có nhìn thấy Tiểu Sênh đâu không?”



“Gia chủ không ở trong phòng sao?” Thập Phương kỳ quái.



Lúc anh ta tới đây cũng không nhìn thấy gia chủ mà…



Phượng Từ không nói gì, chỉ nhìn Thập Phương. Thập Phương thấy sau lưng phát lạnh, anh ta cứ có cảm giác vị này muốn giết chết mình là sao nhỉ, ảo giác ư?



Anh ta cũng có trêu chọc gì người ta đâu chứ?



“Khụ khụ, để tôi giúp ngài liên hệ gia chủ xem sao.”



“Không cần.” Phượng Từ đứng lên, xoay người đi vào phòng.



Thập Phương: “…”



Ý gì thế?



Thời Sênh đi tới từ một đầu khác của hành lang, thấy Thập Phương đứng như tượng khắc ở đó thì đi vòng tới trước mặt anh ta: “Thập Phương, anh làm gì thế? Không có chuyện gì chứ?”



Thập Phương cố gắng banh mặt để khiến mình không khóc lên, “Gia chủ, hình như thuộc hạ không động đậy được.”



Khóe miệng Thời Sênh giật giật: “Anh vừa gặp Phượng Từ à?”



Thập Phương gật đầu: “Vâng, là thiếu gia gọi thuộc hạ trước, thuộc hạ không làm gì cả.”



Anh ta vô tội mà.



Đến khi Phượng Từ đi vào thì anh ta đã không thể động đậy.



Thời Sênh cũng không hiểu tại sao Phượng Từ lại có địch ý với Thập Phương lớn như thế, cô gọi Phượng Từ ra, để hắn thả Thập Phương đi.



Phượng Từ bày ra vẻ mặt vô tội kiểu “anh không biết, anh chẳng làm gì hết”.