Boss Là Nữ Phụ

Chương 1466 : Ác bá của tinh tế (34)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Đội ngũ phía Đế Đô Tinh chờ Thời Sênh thu phục xong đám hải tặc mới khoan thai tới muộn, còn ra vẻ chúng tôi đã tới trễ, Thời gia chủ vất vả rồi.



Sáu đại gia tộc cũng sôi nổi phái người tới thăm hỏi.



Những người này lúc có việc thì rắm chẳng dám đánh, chờ sự tình giải quyết xong mới tung tăng chạy tới.



Thời Sênh mặc kệ bọn họ, bảo Thập Phương đuổi tất cả đi, chẳng thèm gặp ai.



Đám người đó dù buồn bực nhưng cũng chẳng dám nói gì, để lại đồ rồi cúp đuôi trở về.



“Gia chủ, Cơ gia chủ, Diêm gia chủ và Tấn gia chủ gửi thiệp cho ngài.”



Giọng Thập Phương truyền qua màn hình, Phượng Từ bất mãn lật người, chui tọt vào trong chăn rồi bọc người kín mít. Thời Sênh liếc nhìn hắn rồi hạ giọng hỏi: “Bọn họ tới lúc nào?”



Những người tới trước đó không phải là họ.



“Vừa tới hôm nay.”



“Có chuyện gì?”



“Thuộc hạ không biết, ba vị gia chủ nói nhất định phải gặp được ngài, nếu không sẽ không rời đi.” Thập Phương thuật lại.



“Không đi thì ném ra ngoài.” Không có việc không ân cần, lúc này tới tìm cô chắc chắn là không có ý gì tốt, nhất định không gặp.



Thập Phương hơi dừng lại một chút vì kinh hãi, nhưng sau đó lại đồng ý, “Thuộc hạ hiểu rồi.”



Ném mấy ông gia chủ ra ngoài thôi mà, chẳng có gì ghê gớm hết.



Nghĩ tới những chuyện hỗn trướng mà gia chủ nhà mình đã làm thì chuyện này chẳng tính là gì.



Thập Phương dẫn Trảm Long Vệ đi đuổi ba vị gia chủ kia ra khỏi Lam Tinh rồi còn thiết hạ lệnh cấm tiến vào Lam Tinh luôn.



Ba vị gia chủ: “…”



Gặp một người còn khó hơn gặp Bệ hạ!



Sao cô ta không trời cao luôn đi!



Linh vật Bệ hạ ở xa xôi chống Đế Đô Tinh: “…” Liên quan gì tới ông chứ?




Nhưng vừa rồi lực lượng trên con thú nhỏ kia làm cho sự xao động trong cơ thể hắn lắng xuống ít nhiều.



“Thú hàn lân không hiếm, về nhà em sẽ bảo Trảm Long Vệ tìm cho anh.”



Phượng Từ híp mắt, cười phúc hậu và rất vô hại, khuôn mặt rực rỡ và lấp lánh, lóa mắt như sao trời, làm người xung quanh đều có cảm giác như Phật quang chiếu rọi.



Phượng Từ thấy thứ nào chưa bao giờ nhìn thấy thì đều đòi mua, hắn cũng không biết thứ đó có ích lợi gì nhưng cứ đòi mua hết.



Thời Sênh chỉ việc đi theo tính tiền.



Quả nhiên, thuộc tính tiêu tiền của hắn không phải là giả.



Nhưng đến khi Phượng Từ đứng ở trước một cửa hàng trưng bày cơ giáp, chiến hạm thì Thời Sênh không khỏi giật giật khóe miệng, “Thứ đồ chơi này anh mua về làm gì chứ?”



“Chưa lái bao giờ.” Phượng Từ đáp rất nghiêm túc: “Anh có thể lên không?”



Nhân viên bán hàng kinh hồn táng đảm, chưa bao giờ lái mà ngài còn muốn lên, đi tìm chết à?



Đương nhiên, mấy lời này người bán hàng đâu dám nói ra, hắn chỉ có thể nhìn về phía Thời Sênh, hy vọng cô ngăn ông chồng nhà mình lại.



Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Thời Sênh lại gật đầu: “Có thể.”



Nhân viên cửa hàng: “…” WTF? Thời gia chủ, đây là bạn đời của cô thật không vậy?



Hắn không biết lái thứ này đòi hỏi điều kiện gì, chẳng lẽ đến ngài cũng không biết sao?



Muốn điều khiển cơ giáp bình thường thì tinh thần lực và thể thuật đều phải đạt tới cấp A+, mà dù hai thứ này đều đạt tiêu chuẩn thì cũng phải qua huấn luyện trường kỳ mới có thể thao tác cơ giáp thuần thục được.



Chàng trai trước mặt này yếu ớt như một gốc hoa không rễ ấy, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy ăn nhập với người có tinh thần lực và thể thuật cấp A+ gì cả!



Nhưng mà dù nhân viên của cửa hàng rít gào trong lòng thế nào thì Thời Sênh vẫn để chàng trai xinh đẹp đến không chịu nổi kia lên cơ giáp.



Nhân viên cửa hàng thật tuyệt vọng, thấy Thời Sênh ở trên đó một chút rồi nhảy xuống thì run rẩy hỏi: “Thời gia chủ, ngài không lên đó sao?”



Thời Sênh đáp một câu: “Anh ấy muốn tự mình lái.”



Nhân viên cửa hàng: “…” Hình như hôm nay hắn chưa tỉnh ngủ hay sao ấy.