Boss Là Nữ Phụ

Chương 1469 : Ác bá của tinh tế (37)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


“Tôi nghe Cesar… nói, hắn nói hy vọng ở trên người cô.”



“Cho nên ông nhận nhiệm vụ thuyết khách à?” Cesar quả thật có bản lĩnh, còn nói động được cả lão già Diêm gia này, “Hắn nói thế nào thì sẽ là như thế sao, Diêm gia chủ tin hắn vậy cơ à?”



Diêm gia chủ vuốt râu, suy nghĩ một lát, “Thật không dám giấu diếm, tôi tin ngài Cesar cũng vì việc tôi đã được báo động trước.



Thời Sênh hiểu rõ, Diêm gia giỏi về bói toán.



Diêm gia chủ cho rằng Thời Sênh sẽ hỏi báo động chuyện gì, nhưng người ta lại chỉ ngồi nhìn ông ta như lão già đời, hoàn toàn không có ý dò hỏi.



“Khụ… Tôi đã được báo trước là “Loạn thế buông xuống, trước sau có Thời”, lúc đầu tôi cũng không biết loạn thế này chỉ cái gì, nhưng giờ tôi đã biết rồi.”



Loạn thế không phải chỉ Thời Sênh mà là chỉ đầu não—Linh.



Còn câu sau là khẳng định chỉ có cô.



“Thời gia chủ, năng lượng của Linh lớn thế nào không cần tôi phải nói, cô cũng hiểu rõ trong lòng.” Diêm gia chủ hiện tại còn chưa tiêu hóa xong hết tin tức, lúc trước ông ta vẫn luôn cho rằng “loạn” là chỉ Thời Sênh.



Hoàn toàn không ngờ được lại là đầu não.



Thời Sênh không nói gì, Diêm gia chủ lại tiếp tục: “Nếu thật sự đúng như lời ngài Cesar nói, Linh muốn biến chúng ta thành máy móc không có cảm tình, cô có thể tưởng tượng ra được thế giới đó không?”



“Diêm gia chủ, chúng ta làm một đề bài lựa chọn đi.” Thời Sênh duỗi tay gõ chữ lên màn hình.



Bên phía Diêm gia chủ nhanh chóng nhảy ra một câu.



[Nếu Linh muốn dùng mạng tôi để đổi lấy chuyện nó sẽ từ bỏ quyết định này, Diêm gia chủ, ông sẽ lựa chọn thế nào?]



Diêm gia chủ nhìn chằm chằm câu hỏi kia tới một phút đồng hồ cũng không hề có phản ứng gì.



Lựa chọn như thế nào ư?



Chọn không là lựa chọn Linh tùy ý phát triển.



Nhưng nếu chọn có, tốt lắm, vậy càng chán sống.




Phượng Từ ngoan ngoãn gật đầu, quả thực không mở được.



“Chút nữa em đi xem.”



Chờ Phượng Từ ăn xong, Thời Sênh đi cùng hắn lên đỉnh lầu, tầng cao nhất có hai phòng, một phòng mở được, bên trong trống rỗng, chẳng có thứ gì.



Còn một phòng có cửa bằng kim loại, cửa phòng dùng khóa mật mã, Thời Sênh thử mật mã mà mình hay dùng.



[Mật mã không đúng.]



[Mật mã không đúng.]



Mấy câu nhắc nhở liên tục bắn ra.



Thời Sênh đần mặt, cái quỷ gì vậy?



Thời Sênh gọi điện cho Thập Phương, Thập Phương đang bận rộn nên nhanh chóng hỏi: “Gia chủ, có gì phân phó không ạ?”



“Phòng ở tầng cao nhất trong biệt thự của tôi sao vậy? Sao mật mã của tôi không mở được?”



“Tầng cao nhất?” Thập Phương cũng mê mang, “Thuộc hạ không biết.”



Biệt thự là bọn họ thu dọn, nhưng có nhiều phòng bọn họ không có quyền hạn nên sẽ không vào, hắn đâu biết được phòng ở tầng cao nhất gì đó.



Tầng cao nhất…



Thập Phương như nhớ ra cái gì.



“Gia chủ, ngài còn nhớ Kỷ Điệp không?”



Thời Sênh nhíu mày.



Thập Phương tiếp tục nói: “Lúc đó ngài mang cô ta về, bảo chúng tôi canh giữ cô ta. Lúc đó Lam Tinh vô cùng hoang phế nên Trảm Long Vệ tạm thời nhốt cô ta ở căn phòng trên tầng cao nhất của biệt thự. Nếu ngài không biết mật mã thay đổi như thế nào thì chắc chắn có liên quan tới cô ta rồi.”