Boss Là Nữ Phụ

Chương 1474 : Ác bá của tinh tế (42)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Chỗ Thời Sênh cũng đã nhận được tin tức, video không ngừng được phát đi phát lại.



Thập Phương và Thần Hành đứng song song với nhau, người trước vẻ mặt đầy nghiêm túc, người sau lại tỏ ra đầy tuyệt vọng, khuôn mặt bánh bao không ngừng nhăn nhó, cô nhóc cũng muốn cậy sủng mà kiêu nha!



Trước kia chủ nhân vẫn luôn sủng nhóc, bây giờ nhóc thất sủng rồi.



Chủ nhân chỉ chiều chuộng mỗi Phượng Từ thôi.



Đau lòng quá!



Khổ sở quá!



Thần Hành càng nghĩ càng ấm ức, đột nhiên ôm lấy đùi Thập Phương khóc òa lên.



Thập Phương: “…” Nhóc Loli này lại bị chập mạch điện nào rồi?



Thời Sênh bảo Phượng Từ ăn hết đồ ăn đi rồi mới lại quay ra: “Thần Hành, không có việc gì mi gào cái gì mà gào?”



Thần Hành khóc thét một hồi mới ấm ấm ức ức buông Thập Phương ra, “Chủ nhân, chắc em bị chập mạch rồi.”



Thời Sênh: “…”



Thập Phương: “…”



Phượng Từ bưng bát ra rồi ngồi xuống ghế trước khi Thời Sênh ngồi xuống, cô đành phải xách một cái ghế dựa khác tới. “Ăn nghiêm túc, nhìn em làm gì?”



“Em đẹp.”



Thời Sênh trừng mắt, mở tin tức mới nhất ra xem vài lượt, “Nói thế cục hiện tại xem.”



“Vâng.”



Thập Phương đứng cách ra xa Thời Sênh một chút theo bản năng, Phượng Từ rất vừa lòng với hành vi của Thập Phương, chỉ có bé Loli Thần Hành không sợ chết vẫn đang chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, cuối cùng Phượng Từ quay đầu đi, còn lâu hắn mới so đo với một trí thông minh nhân tạo.



Thần Hành ôm váy công chúa, chạy tới trước mặt Phượng Từ, cẩn thận duỗi tay túm tay áo của hắn.



Phượng Từ nhíu mày nhìn cô nhóc rồi kéo tay áo lại.



Đại khái là thấy Phượng Từ không phát hỏa nên Thần Hành lại to gan túm một cái nữa, mặt bánh bao đầy tươi cười, “Anh Phượng Từ, chúng ta ra ngoài chơi đi.”



Phượng Từ kéo tay áo của mình lại, lạnh nhạt từ chối, “Không đi.”




Tay Thời Sênh trống rỗng, cô nhìn bóng dáng hoang mang rối loạn của Phượng Từ mà chẳng hiểu ra làm sao.



Thời Sênh theo hắn đi vào, Phượng Từ đóng cửa WC nghe “rầm” một tiếng.



Thời Sênh: “…”



Mẹ kiếp!



“Anh làm sao thế hả?” Thời Sênh gõ cửa, “Vừa rồi em có trêu chọc gì anh đâu, đang yên đang lành lại điên cái gì rồi?”



Bên trong không đáp lại cô.



“Không mở cửa em sẽ tự vào đấy.”



Cửa WC mở ra, Phượng Từ nhìn cô với gương mặt ướt dầm dề và đỏ ửng, “Không sao… Anh quá mót thôi.”



Thời Sênh nhìn hắn nghi ngờ: “Quá mót á?”



Phượng Từ lách người đi ra, “Ừ.”



Thời Sênh đuổi theo hắn: “Quá mót thì sao anh lại đỏ mặt?”



“Nóng.”



“Trời mát mẻ như này, nóng chỗ nào chứ?”



“Anh thấy nóng.” Phượng Từ hơi bực, “Em hỏi nhiều thế.”



Thời Sênh nhướng mày: “Giờ em còn không được hỏi nữa cơ à?”



Phượng Từ cắn răng, giọng cũng cao lên, “Anh cương, em vừa lòng chưa?”



Hét lên xong, hắn liền rúc vào giường, xốc chăn trùm lên đầu, bọc mình kín mít.



Thời Sênh: “…”



Có phản ứng thì nói là có phản ứng, thẹn thùng cái quỷ gì?



Ừ… Thẹn thùng cũng rất đáng yêu.