Boss Là Nữ Phụ

Chương 1479 : Ác bá của tinh tế (xong)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Xăm mình còn đau hơn Phượng Từ nghĩ nhiều, chủ yếu là phương thức xăm không giống những gì hắn biết, là một thủ pháp rất cổ xưa.



Đến khi xăm xong, Thời Sênh chờ một lúc rồi mới gọi mấy ông lão kia tiến vào, lại làm thêm một đống động tác kỳ quái rồi mới được rời khỏi tế đàn.



“Chúc mừng thiếu gia Phượng Từ.” Người lớn tuổi nhất trong đám đứng ra, cúi đầu nói: “Chúc ngài và gia chủ bạch đầu giai lão.”



Cái này thì có gì mà phải chúc phúc chứ?



Phượng Từ kỳ quái nhưng cũng không mở miệng hỏi, hắn không thèm nói chuyện với mấy người này.



“Phiền mấy vị trưởng lão rồi.” Thời Sênh trả lời thay Phượng Từ, giọng điệu làm mấy ông lão đều lạnh hết cả người, vội vàng chào tạm biệt hai người.



“Đây là chuyện chúng tôi cần làm, gi chủ không cần khách khí như thế. Nếu đã không còn việc gì thì chúng tôi đi trước đây.”



Thời Sênh hơi gật đầu, ý bảo bọn họ có thể đi.



Sau đó Phượng Từ mới biết, hình xăm kia không giống như cô nói là tiến vào Thời gia đều phải xăm lên. Hình xăm đó đại biểu cho việc cả đời này cô sẽ chỉ có một mình hắn, dù hắn có chết đi thì cô cũng sẽ không được ở bên ai cả.



Loại hình xăm này là một tồn tại rất được người ta tôn trọng ở Thời gia.



Không phải ai cũng đưa ra lựa chọn cả đời chỉ ở bên một người.



Đương nhiên, đây là chuyện sau này, hiện tại Phượng Từ đang kéo vạt áo của mình lên để nhìn lại hình xăm màu bạc ở bên sườn eo của mình.



Vừa rồi còn rất đau nhưng giờ lại chẳng cảm thấy gì hết, hình xăm đó như vừa sinh ra đã có ở bên eo hắn vậy, hoàn toàn không nhìn ra là được xăm lên.



Thời Sênh kéo vạt áo của hắn xuống, “Trở về rồi lại nhìn.”



Trước công chúng còn vén quần áo lên, muốn ăn đòn chắc?



Ngu Tường nấu không ít đồ ăn, có thể là đã hỏi qua Thập Phương nên phần nhiều là đồ Phượng Từ thích ăn.



Phượng Từ hiếm khi không những không bắt bẻ mà còn khen Ngu Tường một câu.



Bữa cơm này ăn trong không khí vô cùng vui vẻ.







Thời gian Cesar cần chuẩn bị không ngắn, Thời Sênh và Phượng Từ đợi ba ngày thì người của hắn mới rời khỏi căn phòng kia.




Thời Sênh ghé người vào khoang nằm, đầu ngón tay xoa xoa trán hắn, Phượng Từ mở to mắt nhìn cô, miệng hơi nhếch lên cười.



Hai người cứ nhìn đối phương như thế, giống như muốn khắc sâu đối phương vào trong lòng mình.



Ba phút cuối cùng, Thời Sênh cúi người xuống, cánh môi đặt lên ấn đường của hắn, một đường hôn xuống tới cánh môi, đầu lưỡi dễ dàng đẩy môi hắn ra, tiến vào dò xét, quấn lấy lưỡi của hắn.



Ba…



Hai…



Một…



Thời Sênh buông hắn ra, “Tin em, em sẽ tìm được anh.”



Phượng Từ hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: “Anh chờ em.”



Hắn không muốn bước đi, hắn chỉ muốn đứng yên tại chỗ chờ cô, bởi vì dù hắn ở đâu thì cô cũng sẽ tới mang hắn đi.



Lúc Cesar tiến vào, Thời Sênh đã khép cửa khoang lại, chàng trai khép hờ hai mắt, nằm an tĩnh ở bên trong như một mỹ nhân đang chìm vào giấc ngủ.



Cesar không thể không thừa nhận, Phượng Từ thật sự quá cmn đẹp.



Thời Sênh dựa vào khoang nằm của mình, ánh mắt dừng ở hư không, sườn mặt hơi lạnh lùng, khóe miệng cong nhẹ như đang cười, lại như đang trào phúng.



Trong lòng Cesar hơi nhảy lên: “No.1 sẽ tiếp tục đi theo cô, cho cô một vài trợ giúp nhỏ.”



“Anh xác định nó sẽ cho tôi trợ giúp đấy à?” Nhị Cẩu Tử không quấy rối cô là tốt lắm rồi, còn giúp đỡ á?



Biểu tình Cesar nghiêm túc: “Giờ chúng ta đã cùng trên một chiếc thuyền.”



Thời Sênh liếc nhìn hắn rồi tiến vào trong khoang. Cesar chần chừ một chút rồi bảo người tiến lên nhập số liệu, kiểm tra lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì mới đóng cửa khoang lại.



Cửa khoang chầm chậm hạ xuống, đến khi sắp khép kín lại thì một âm thanh không nặng, không nhẹ từ trong truyền ra: “Tôi chưa từng thừa nhận, chúng ta ở cùng một chiếc thuyền.”



Cesar: “…”



Đột nhiên có dự cảm không tốt là thế nào vậy???