Boss Là Nữ Phụ

Chương 149 : Học sinh cá biệt (30)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


"Con làm cái gì ư?” Kỷ Tiểu Như cười nhạt, “Cô ta lớn hơn con bao nhiêu tuổi mà lại muốn làm mẹ kế của con, cũng không xem lại xem mình có đức hạnh gì, định tìm một chỗ dựa để ăn bám dài hạn sao?”



“Chát!”



Kỷ Tiểu Ngư không dám tin, mở to mắt nhìn ông Kỷ.



“Ba đánh con, ba đánh con vì cô ta?”



Ông Kỷ đánh xong bỗng cảm thấy hối hận, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt oán hận của Kỷ Tiểu Ngư, sự hối hận trong lòng ông ta liền bị đè nén xuống.



Từ sau khi mẹ nó qua đời, nó đều tỏ ra như vậy, dường như ông ta nợ nó rất nhiều ấy.



Khi đó ông ta đi công tác xa nhà, sao có thể biết được mẹ nó ở nhà lại xảy ra chuyện chứ?



“Chuyện của người lớn từ khi nào đến lượt con can dự, đi vể phòng cho ba!” Ông Kỷ nghiêm mặt quát lên.



“Được rồi, các người đều ức hiếp tôi, ba cứ sống với cô ta đi!” Kỷ Tiểu Ngư điên cuồng hét lớn, rồi quay người chạy nhanh ra khỏi cửa.



“Tiểu Ngư... Sao anh phải tranh đua thiệt hơn với trẻ con làm gì chứ?” Bạch Vi giọng điệu không tán đồng.



“Nó cũng đã 20 tuổi rồi, đầu còn là trẻ con nữa, mặc kệ nó.” Ông Kỷ thực sự bị Kỷ Tiểu Ngư làm cho tức giận.



...



Khi Phó Khâm được đám vệ sĩ của nhà mình đến đón, hắn trực tiếp đuổi họ ra ngoài.



Tiên tiểu tử này từ khi phát hiện Thời Sênh thích động tay động chân, đã tự biết mình nên tránh va chạm với cô.



Vì vậy, Thời Sênh thất bại trong việc đóng gói hắn trả về nơi sản xuất, mà ngược lại chú Giản còn chuyển đến rất nhiều đồ đạc.



Nhân tiện mang cả con chó chăn cừu kia tới.



Mấy năm nay Trường Sinh vẫn được nuôi trong nước, nhưng rõ ràng nó vẫn không quên chủ nhân của mình.



Vốn dĩ đây chẳng phải căn phòng rộng rãi gì, giờ thì chật lại càng thêm chật.



Thời Sênh và Phó Khâm vẫn đang học đại học, nên khi về nước đương nhiên vẫn tiếp tục học tại trường đại học Alice.



Trường học quý tộc này bao gồm từ trường mầm non đến đại học, có thể nói nó như một con rồng.



Ở nước ngoài, Thời Sênh mới biết Phó Khâm là một học sinh cá biệt, thành tích học tập không thể tệ hơn.




Hắn nhìn đồng hồ nhưng gương mặt không để lộ sự mất kiên nhẫn, có thể hắn thấy những người xung quanh quá ồn ào nên cầm điện thoại lên gọi, sau đó đi tới chỗ của Thời Sênh đang đứng.



Sau đó đột nhiên dừng lại.



Quang cảnh ồn ào huyên náo bỗng trở nên tĩnh lặng không một âm thanh.



Thế giới, như chỉ còn lại có ba người bọn họ.



Thần sắc của Bắc Trạch lộ vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh chóng lấy lại nụ cười thoải mái, “Tiểu Chỉ, em về rồi à?”



“Ừ.” Thời Sênh gật đầu.



Khung cảnh lại lần nữa rơi vào trạng thái trầm mặc, ngại ngùng.



Cuối cùng, Bắc Trạch đề nghị sang quán cà phê bên cạnh ngồi một lúc.



Thời Sênh chẳng để tâm, cô nhìn Phó Khâm, không biết Phó Khâm đang nghĩ gì, mặt cúi thấp xuống. Thời Sênh hỏi hắn, hắn cũng chẳng tập trung mà chỉ gật gật đầu.



Sau khi Thời Sênh đi, Bắc thị sụp đổ. Sau khi Bắc thị sụp đổ, ông Bắc sinh bệnh phải nằm viện, bà Bắc cũng bỏ đi, còn mang theo khoản tiền cuối cùng của họ.



Do không có tiền chữa bệnh nên không lâu sau ông Bắc qua đời.



Khi đó, Bắc Trạch tiếp nhận sản nghiệp suy sụp của Bắc thị, chịu trách nhiệm trả một khoản nợ khổng lồ.



Tất cả mọi người đều chế nhạo hắn, nhưng sau 3 năm, hắn khiến Bắc thị cải tử hoàn sinh, trở thành một kỳ tích.



Người ngoài không biết, nhưng Thời Sênh biết vì sao Bắc Trạch lại có thể cải tử hoàn sinh Bắc thị trong thời gian ngắn như vậy.



Bởi vì có sự trợ giúp của thế lực vô cùng to lớn - Lâm Nhân.



Lâm Nhân lấy cái chết để uy hiếp, để Lâm gia bơm tiền cho Bắc thị, Lâm gia chỉ có một đứa con gái đó, sau này người thừ kế cũng là cô.



Cũng chính thời gian đó, Thời Sênh quyết định buông tha cho Bắc Trạch.



Sau đó, Tưởng gia cũng đóng góp một phần sức lực, công lao này thuộc về Tưởng Na Na.



Khi đó Tưởng Na Na chỉ biết cô ra nước ngoài, chứ không biết cô đã rời khỏi Bắc gia, vì vậy Tưởng gia giúp đỡ thực tế là giúp đỡ Thời Sênh.



Thời Sênh đã buông tha cho Bắc Trạch, đương nhiên cũng không ngăn cản Tưởng gia.