Boss Là Nữ Phụ

Chương 1493 : Trợ lý, chào anh (14)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Tin tức Thời Sênh đánh người lần nữa lại lên đầu bảng.



Rất tốt, lại là đánh diễn viên của “Thiên thần”, cô quả nhiên là định đánh hết diễn viên chính của Thiên thần một lượt.



Đương nhiên Thời Sênh lúc này hoàn toàn không biết trên mạng vì chuyện cô đánh người mà sôi sùng sục. Cô kéo Kiều Khanh ra khỏi phòng chụp ảnh, chạy thẳng tới bãi đỗ xe.



Kiều Khanh phản ứng kịp, hất cô ra ở trước cửa bãi đỗ xe.



“Trình Hi, cô muốn làm gì?” Kiều Khanh mắt lạnh nhìn cô.



Thời Sênh nín nhịn cơn giận dữ, “Đưa tay anh cho tôi xem nào.”



Kiều Khanh giấu tay ra sau lưng, “Không cần cô giả tốt bụng.”



Hắn hình như rất không muốn nhìn thấy Thời Sênh, xoay người trở về đường cũ.



Mẹ kiếp! Trình Hi và Kiều Khanh rốt cuộc có thù gì!



Thời Sênh đuổi theo ngăn Kiều Khanh lại, “Tôi đã đắc tội gì anh?”



Kiều Khanh hình như có chút không tưởng tượng nổi, sau đó lại phẫn nộ, giống như bị người làm nhục, “Trình Hi cô lại muốn giở trò gì?”



Muốn chơi anh đó!



Thời Sênh hoàn toàn không biết trước đây Trình Hi và Kiều Khanh có chuyện gì, mà phản ứng bây giờ của Phượng Từ, là bởi vì hắn thừa hưởng ký ức và hỉ nộ ái ố của Kiều Khanh.



Thậm chí là thừa hưởng tâm trạng của nguyên thân còn sâu hơn lúc trong thế giới trò chơi giả lập.



Nếu là khảo hạch, khẳng định là không dễ hoàn thành như vậy.



Cho nên...



Vẫn là đừng phí lời nữa.



Thời Sênh giơ tay nhằm vào cổ Kiều Khanh, làm người ta choáng váng, đóng gói mang đi.



Thời Sênh gọi điện thoại cho Nguyên Nhược Lạp, kêu cô ấy đến bãi để xe.



Nguyên Nhược Lạp vội vàng chạy đến bãi để xe, nhìn thấy người đàn ông nằm ở phía sau, miệng há đến mức có thể nhét một quả trứng vịt vào.
Sắc mặt Kiều Khanh trầm xuống, trong con ngươi như có lửa giận, “Cô nhớ tôi là ai rồi? Cho nên bây giờ là đang thương hại tôi sao?”



“Phượng...” Thời Sênh dừng lại, “Anh nhìn thấy tôi, không có cảm giác khác gì à?”



Kiều Khanh trào phúng cong khóe miệng lên, “Hận không thể giết chết cô à? Cô huỷ hoại tôi một lần, còn muốn hủy hoại tôi lần thứ hai sao?”



“Nói rõ một chút, chuyện là Đỗ Á Viễn làm, Trình... tôi khi đó nhiều nhất chỉ coi là đồng lõa.” Đây là họa của nguyên chủ, cô mới không gánh đó!



Kiều Khanh chỉ cười lạnh, dường như đang châm biếm cô không biết xấu hổ.



Hai người cứ giằng co như vậy, cuối cùng Thời Sênh tránh ra trước, “Ăn ít gì rồi hãy đi.”



“Không cần.” Kiều Khanh đi thẳng về phía cửa, đi giày vào, hùng hổ rời đi.



Thời Sênh không yên tâm, đi theo xa xa phía sau hắn, nhìn hắn đứng ở ven đường một lúc. Có lẽ Kiều Khanh phát hiện trên người mình không có tiền, từ bỏ ý định gọi xe, theo đường quốc lộ đi về phía trước.



Đại khái đi được nửa tiếng, hắn mới lấy điện thoại ra gọi.



Thời Sênh vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn lên một chiếc xe, cô một đường đi theo chiếc xe này đến một khu biệt thự.



Kiều Khanh xuống xe, đi lên ấn chuông cửa.



Bên trong có người đi ra, quắc mắt lạnh nhạt mắng hắn mấy tiếng, sau đó đóng cửa lại.



Kiều Khanh hình như đã quen với việc như vậy, cúi thấp đầu đứng ở bên ngoài biệt thự. Kiều Khanh đứng ở bên ngoài biệt thự đến khi trời sáng. Thời Sênh ở trong xe đợi cùng hắn đến trời sáng.



Đến tận lúc trời sáng Kiều Khanh mới được cho vào. Thời Sênh xoa xoa ấn đường, lái xe rời đi.



Mà sau khi cô rời đi, Kiều Khanh vốn đã vào biệt thự lại đi ra, nhìn phía cô rời đi, vẻ mặt đấu tranh một lát, cuối cùng bình tĩnh lại, xoay người đi vào biệt thự.



Cả ngày hôm qua hắn chưa ăn gì cả, lại đứng bên ngoài cả đêm, lúc này vẫn không có gì ăn, Kiều Khanh đói đến mức không có sức.



Những người trong biệt thự này sẽ không để lại đồ ăn cho hắn. Hắn nghiến răng, định nhẫn nhịn, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.



“Alo, xin hỏi là anh Kiều sao? Đồ ăn ngài gọi đến rồi, xin ra ngoài lấy được chứ?”



Gọi đồ ăn?