Boss Là Nữ Phụ
Chương 1495 : Trợ lý, chào anh (16)
Ngày đăng: 18:40 01/05/20
Việc Tưởng Húc làm đầu tiên chính là báo cảnh sát. Cảnh sát đương nhiên sẽ đến hỏi Thời Sênh.
Bọn họ gần đây giao thiệp có chút thường xuyên với Thời Sênh, không cần giới thiệu lẫn nhau, chú cảnh sát đi lên liền hỏi: “Anh Tưởng nói, nửa đêm hôm qua cô nhảy cửa sổ đánh anh ta, có phải là cô làm không?”
Thời Sênh cắn cây kem Nguyên Nhược Lạp cho, “Trên cửa sổ kiểm tra được dấu vân tay của tôi rồi à?”
Chú cảnh sát lắc đầu.
“Camera quay được tôi rồi à?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Có người tận mắt thấy?”
Tiếp tục lắc đầu.
Thời Sênh cắn một miếng kem, “Đúng rồi, không có gì cả, mọi người nghi ngờ rất không hợp lý! Tôi muốn kiện Tưởng Húc vu khống!”
Cảnh sát: “...” Gì thế!
Người từng qua lại với cô đều biết, cô một chân giẫm lên ranh giới pháp luật, nhưng cô lại không bước qua, bọn họ hoàn toàn không làm gì được cô.
Bọn họ có chín mươi phần trăm chắc chắn, chuyện này chính là cô làm, nhưng cô làm sao làm được, chuyện này hơi phức tạp, tạm thời không có cách nào công phá.
“Vậy cô làm sao chứng minh chuyện này không liên quan đến cô?”
“Không phải có camera sao?” Thời Sênh phẫn nộ, “Tự đi kiểm tra đi, dù sao tôi nói các người cũng không tin.”
Cảnh sát: “...”
Bọn họ chính là không nhìn ra có gì khác thường trong camera đó!!
Đợi chú cảnh sát không thu hoạch được gì rời đi, Thời Sênh cũng ăn xong kem rồi. Cô nhìn Nguyên Nhược Lạp đang ngẩn ngơ trong góc, giơ tay quơ quơ trước mặt cô ấy, “Hồi thần.”
Sức đề kháng của Nguyên Nhược Lạp gần đây rõ ràng tăng cường rồi, nháy nháy mắt với Thời Sênh, “Chị Trình Hi...”
Là chị sao?
Kiều Khanh mím môi, đi từ trên xuống, đi đến vị trí phía dưới cô một chút, nhặt một cái túi bị rơi lên.
Lúc hắn đi qua Thời Sênh, Thời Sênh đột nhiên nắm lấy tay hắn, giọng nói giống như là từ chân trời rất xa truyền tới, “Em nhớ anh.”
Kiều Khanh cau mày, ánh mắt quét qua khí lạnh, bắn thẳng vào đáy mắt cô, “Cô Trình, cô có ý gì?”
“Thích anh ấy mà.” Thời Sênh buông tay, “Nếu không, anh nghĩ vì sao mỗi ngày tôi đều đưa đồ ăn cho anh, giúp anh dạy dỗ Tưởng Húc?”
Cơ thể Kiều Khanh trong nháy mắt cứng ngắc, loại cảm giác kỳ quái vừa rồi lại tới.
Hắn áp chế cảm giác kỳ lạ ở đáy lòng kia lại, “Không dám nhận cái thích của cô Trình. Cô không cần mỗi ngày đưa đồ ăn cho tôi, cũng không cần giúp tôi dạy dỗ Tưởng Húc. Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.”
Hơn nữa chúng ta không thích hợp.
Câu này đến khóe miệng Kiều Khanh, nhưng không nói ra.
Hắn sâu sắc nhìn Thời Sênh, nhanh chóng lên bậc thang, kéo dài khoảng cách với cô.
…
Thời Sênh đến đỉnh núi, phòng của đa số mọi người đều thu xếp xong rồi. Nguyên Nhược Lạp đưa thẻ phòng của Thời Sênh cho cô.
Nhiệt độ trên núi rất lạnh, Thời Sênh quấn áo lông vẫn cảm thấy như trời muốn diệt cô, đừng nói là quay phim trong hoàn cảnh như vậy.
Nguyên Nhược Lạp có một cảnh là mặc quần áo mỏng, quỳ trong tuyết đóng với nam chính.
Nhưng chính là cảnh này, Nguyên Nhược Lạp luôn quay không xong, Đỗ Á Viễn không phải quên lời thoại thì lại bật cười, một cô gái như Nguyên Nhược Lạp, quỳ trong tuyết lâu như vậy, ngay cả người xung quanh cũng có chút không nỡ nhìn.
Vẻ nhợt nhạt trên mặt Nguyên Nhược Lạp vốn dĩ là hoá trang, nhưng bây giờ hoàn toàn không cần hóa trang, dùng bản sắc biểu diễn.
“Cắt cắt, Đỗ Á Viễn, cậu làm sao thế.” Đạo diễn có chút không nhịn được, chủ yếu là ông ta nhìn thấy Thời Sênh đến rồi, “Cậu muốn giày vò cho người ta vào bệnh viện à?”
“Xin lỗi đạo diễn, trời lạnh quá, tôi có chút không tập trung, chúng ta làm lại một lần đi.” Đỗ Á Viễn xin lỗi, thái độ vô cùng tốt.
Hắn chính là đang giày vò Nguyên Nhược Lạp, ai bảo cô ta là nghệ sĩ của người phụ nữ kia.