Boss Là Nữ Phụ

Chương 1504 : Trợ lý, chào anh (25)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Hắn vì tra chuyện này, cho nên tương kế tựu kế ở lại. Nhưng Tưởng Húc làm rất sạch sẽ, hắn không tìm được bất kỳ chứng cứ nào cả.



“Chính là như vậy...” Kiều Khanh nhìn Thời Sênh.



Thời Sênh im lặng nhìn hắn, nhẫn nhịn câu chửi bậy.



Đây là chuyện gì hả...



“Anh không cần trở lại bên cạnh Tưởng Húc nữa, chuyển nhà đến chỗ em đi.” Thời Sênh không nói tiếp chuyện này, “Không lâu nữa sẽ không còn Tưởng gia đâu. Tưởng Húc muốn xử lý thế nào, đến lúc đó hãy nói.”



Kiều Khanh: “...”



Tại sao hắn phải dọn đến nhà cô??



Hiển nhiên Kiều Khanh không có quyền cự tuyệt. Thời Sênh trực tiếp gọi công ty chuyển nhà, ngay ngày hôm ấy thu dọn hết đồ đạc của hắn qua.



Hắn nên phản bác, nhưng mỗi lần lời phản bác đến miệng, lại rất không có khí phách mà nuốt lại.







Tưởng gia suy tàn rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không nói nên lời.



Giống như một khắc trước bọn họ còn đường đường oai phong, một giây kế tiếp liền bị người ta đạp vào vũng bùn, không còn cơ hội trở mình nữa.



Trần thiếu nhân cơ hội nuốt trọn Tưởng gia. Lâm Quân Thành đương nhiên cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Nhưng Thời Sênh làm nhiều như vậy, không phải để cho nam chính được lợi. Lâm Quân Thành không nhặt được chút lợi ích nào, suýt nữa bị tính toán đến. Đợi hắn kịp phản ứng, Trần thiếu bên đó đã hoàn toàn thu Tưởng gia vào trong túi rồi.



Tưởng Húc mất tích trước tầm mắt công chúng, không ai biết hắn đi đâu.



Đương nhiên lúc này Tưởng gia sụp đổ rồi, cũng không có ai quan tâm hắn đi đâu. Mọi người đều phỏng đoán hắn ra nước ngoài lánh nạn rồi.



Mà trên thực tế Tưởng Húc đang ở trong tù.



Thời Sênh vốn dĩ muốn trực tiếp giết chết hắn nhưng cái tên thiểu năng Kiều Khanh đó, lại nói phải lấy lại công bằng cho mẹ anh, để luật pháp xử lý hắn.



Vì không để cho Tưởng Húc ra ngoài nhảy nhót, Thời Sênh tốn sức tìm ra chuyện Tưởng Húc đã làm những năm này, đủ để xử hắn bị tù chung thân mới coi là xong.



“Em rất đáng sợ.” Đây là sau khi tuyên án, Kiều Khanh nói với Thời Sênh.
Ngày Ngày Có Hỷ: Có người chịu theo cô mới đáng sợ đó. Người cả giới giải trí cô đều đắc tội hết rồi.



Bên dưới là một đống hùa theo. Sau khi đề tài nhảy mười vạn tám nghìn dặm, đột nhiên lại bị người kéo lại chuyện “Thiên thần“.



Có lẽ là số phận của đoàn diễn viên chính quá long đong, hiệu quả tuyên truyền đặc biệt tốt, hiệu quả lên cũng xuống, không còn là loại hiệu quả năm xu nữa, trailer tuyên truyền tung ra khiến mọi người đều tỏ ý sẽ xem.



Tháng bảy, “Thiên thần” phát sóng.



Ngay hôm đó đã nhận được tỷ lệ xem cao ngất.



Mà Thời Sênh đang dẫn Kiều Khanh đi quay thử bộ phim huyền huyễn cổ trang quy mô lớn “Phượng hoàng quyết”, đều là kịch IP cải biên đang rất hot. Nhưng so với “Thiên thần”, “Phượng hoàng quyết” càng thu hút người xem hơn.



Kiều Khanh vừa xuất hiện liền khiến không ít người chú ý. Tưởng Húc trước kia đi đâu cũng dẫn hắn theo, nghệ sĩ có qua lại với Tưởng Húc, cơ bản đều biết hắn.



“Anh ta tới làm gì thế? Tưởng Húc không phải nói ra nước ngoài sao? Chẳng lẽ lại về rồi?”



“Ôi, người bên cạnh anh ta có phải là Trình Hi không?”



“Tưởng Húc và Trình Hi không ưa nhau, bọn họ sao lại đi cùng nhau?”



“Kỳ quái, trước kia làm sao không phát hiện người trợ lý này của Tưởng Húc còn rất đẹp trai chứ....”



Tiếng thảo luận liên tục không ngừng. Kiều Khanh đã sớm học được không đếm xỉa đến thảo luận của những người này, cùng Thời Sênh đi thẳng đến phòng chờ.



Thời Sênh phải đi đưa tài liệu, kêu Kiều Khanh đợi ở đây.



Cô vừa rời đi, Tống Nhã được một đống người vây quanh tiến vào.



Trước đó cô ta giả vờ qua lại với Tưởng Húc, nhưng không tới hai tháng liền chia tay hòa bình với Tưởng Húc, nguyên nhân là tính cách không hợp. Mọi người trong giới biết rõ là chuyện gì, cũng có người mắng. Nhưng thời gian lâu rồi, Tống Nhã nên hot vẫn hot, không có chút ảnh hưởng nào.



“Ôi, anh Kiều.” Tống Nhã nhìn thấy Kiều Khanh, đi thẳng về phía hắn, người ở phòng chờ yên tĩnh lại, nhìn Tống Nhã.



Kiều Khanh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, không lên tiếng.



Tống Nhã tự động hóa giải sự lúng túng này một cách điệu nghệ, “Anh Kiều, nghe nói Tưởng Húc ra nước ngoài rồi, sao anh lại không đi theo?”