Boss Là Nữ Phụ

Chương 1506 : Trợ lý, chào anh (27)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Người khác có lẽ không biết là nguyên nhân gì, nhưng đạo diễn của tổ phim “Thiên thần” biết người đầu tư lần này là người bên chỗ Trần thiếu. Giữa Trần thiếu và Trình Hi không nói rõ được.



Cộng thêm lần trước Trình Hi dẫn người đến tổ phim, kết quả không được chọn.



Trình Hi người phụ nữ này, chỉ với kinh nghiệm tiếp xúc của ông ta mà nhìn, cô tuy có vẻ rất dung dữ, nhưng cũng không phải là người làm xằng làm bậy.



Nếu như chỉ là không được chọn bình thường thì thôi đi, cô sẽ không so đo, nhưng nghe nói là có người ngáng chân, cô còn không phát nổ sao!



Đạo diễn của tổ phim “Thiên thần” gửi điện ‘chân thành’ chúc mừng đạo diễn tổ phim “Phượng hoàng quyết”.



Hai đạo diễn này vốn bất hòa, lần này trực tiếp khai chiến trên weibo, mọi người nhìn mà ngẩn ngơ, đây là cái chuyển biến gì thế?







Biệt thự nào đó.



Tống Nhã nhận xong điện thoại của người đại diện, trực tiếp đập điện thoại, giận đến mức đập hết đồ trong phòng.



Hoá ra câu nói kia của cô ta là cái ý này.



Trình Hi!



Cô dựa vào cái gì chứ!



“Reng reng reng…” Điện thoại bàn của biệt thự đột nhiên vang lên.



Tống Nhã bây giờ đang trong cơn giận dữ, căn bản không muốn nghe, mặc cho nó kêu. Đối phương cũng rất cố chấp, vang lên mười lần vẫn không dừng lại.



“Ai thế!” Tống Nhã đi lên nghe điện thoại, giọng nói rất bất thiện.



“Tiểu Nhã, em bình tĩnh chút đi.” Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng của người đại diện, “Trình Hi là có chuẩn bị mà đến, em bây giờ mà luống cuống sẽ trúng kế của cô ta. Em nhất định phải bình tĩnh. Chị đang qua chỗ em đây, chúng ta gặp mặt rồi nói.”



Có lẽ là lời của người đại diện giác ngộ Tống Nhã một chút, lửa giận mặc dù không đè nén được, nhưng trước mắt cũng bình tĩnh lại.



Cô ta không thể trúng kế của con tiện nhân Trình Hi kia.



“Em biết rồi.” Tống Nhã cúp điện thoại, ngồi lên ghế sofa, vò đầu chờ người đại diện đến bàn bạc.




Đáy lòng Kiều Khanh chấn động, ánh mắt quét qua khuôn mặt người phụ nữ, nhưng không nhìn thẳng cô, “Nhưng… chiều hư rồi thì làm thế nào?”



Thời Sênh cười, không trả lời câu hỏi này của hắn, cầm đũa bắt đầu ăn.



Kiều Khanh nghi ngờ nhìn cô, một lát sau ngồi xuống, một mực xoắn xuýt vấn đề kia.



Tại sao cô không trả lời?



Tại sao??



Ăn cơm xong, lúc Kiều Khanh thu dọn đồ đạc, hắn mới nghe thấy tiếng Thời Sênh xa xôi truyền tới, “Chiều hư rồi, vậy thì vẫn cứ chiều.”



Cởi bỏ vắng lặng, nhuộm lên màu sắc dịu dàng.



Kiều Khanh ngẩn ra tại chỗ một lúc lâu, khóe miệng mới chậm rãi cong lên, cầm chén đĩa vào bếp. Ở nơi cô không nhìn thấy, hắn để mặc vui sướng của mình bay cao.



Thật tốt.



Kiều Khanh nhanh chóng rửa bát, thay quần áo, đợi Thời Sênh ra ngoài.



“Sao anh lại vui thế?” Thời Sênh vừa thay giầy vừa hỏi Kiều Khanh đã sớm thay xong giày bên cạnh.



“Có hả?” Kiều Khanh hỏi ngược lại.



“Có, anh trước kia làm việc lề mà lề mề, đâu có nhanh như vậy.” Thời Sênh cầm chìa khóa và túi lên, đi ra cửa, đóng cửa lại, bám lấy tay hắn, “Anh đang vui cái gì thế?”



Kiều Khanh lắc đầu, “Không biết, tự dưng vui thôi.”



“Vui thì tốt,” Thời Sênh thơm một cái lên gương mặt nghiêng của hắn, “Sau này sợ là không thể ra ngoài như vậy rồi, tranh thủ hưởng thụ chút đi.”



“Em chắc chắn anh sẽ hot như vậy sao?”



“Người em nâng đỡ, làm sao có thể không hot chứ?”



Giọng nói con gái trong trẻo, quanh quẩn ở hành lang, tự tin mà khoa trương.