Boss Là Nữ Phụ

Chương 1508 : Trợ lý, chào anh (29)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Vừa rồi lúc xảy ra vụ nổ bất ngờ, bọn họ không một ai dám xông vào như vậy, nhưng cô dám.



Thuốc nổ dùng quay phim mặc dù là đã trải qua xử lý, nhưng một khi nổ đến người, hậu quả cũng vẫn rất nghiêm trọng.



Nhưng cô không chút do dự nào xông vào....



Mọi người yên lặng tản ra, chừa lại trường quay.



Bọn họ không mù, hai người này ở tổ phim ân ái vui vẻ như vậy, quan hệ của hai người có thể thuần khiết sao?



Lâm Tư Tư không sao, chỉ là bị dọa, được người đỡ đến một bên nghỉ ngơi.



Cô ta nhìn người ôm nhau bên kia, châm chọc mấy câu với trợ lý, đại khái là cảm thấy chưa hết giận, lại chụp mấy tấm ảnh đăng lên weibo.



Phải biết một người nghệ sĩ, còn là một người nghệ sĩ chưa ra mắt, mập mờ với người đại diện của mình, là một chuyện rất bất lợi.



Fan bây giờ, phần lớn đều thích thần tượng của mình độc thân.







Thời Sênh nhận được điện thoại của Nguyên Nhược Lạp, lúc này mới kêu Kiều Khanh buông mình ra. Hắn nhân lúc cô nghe điện thoại, cúi đầu quan sát cơ thể mình, dường như có chút bất mãn, chân mày nhíu thành hình chữ 川.



“Biết rồi.” Thời Sênh cúp điện thoại, mở máy ảnh ra, “Nào, chụp một tấm.”



Kiều Khanh ngẩng đầu, chân mày giãn ra, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.



Nhưng gương mặt này...



Anh lập tức thu lại nụ cười, quay đầu đi, rời khỏi phạm vi ống kính.



Khuôn mặt rất xa lạ, mặc dù anh có ký ức của cơ thể này, nhưng nhìn vẫn rất xa lạ, làm ra biểu tình như vậy, rất kỳ cục.



Thời Sênh: “...”



Thời Sênh thở dài, chỉ đành ôm anh, chụp từ góc độ ôm anh một tấm, sau đó đăng lên weibo.



Trình Hi V: Đúng, không sai, anh ấy chính là người đàn ông của tôi thì sao hả? Yêu đương động đến mấy người à? Mấy người tinh lực tốt như vậy, quan tâm rộng như vậy, thế giới hài hòa cần mấy người, đừng ở chỗ ông đây lảm nhảm nữa. [Hình ảnh]



Nguyên Gia Nhược Lạp: Ủng hộ. //@Trình Hi V: Đúng, không sai, anh ấy chính là người đàn ông của tôi thì sao hả? Yêu đương động đến mấy người à? Mấy người tinh lực tốt như vậy, quan tâm rộng như vậy, thế giới hài hoà cần mấy người, đừng ở chỗ ông đây lảm nhảm nữa. [Hình ảnh]
Mà Thời Sênh sớm đã đưa Kiều Khanh về nhà rồi.



Quay về nhà chuyện đầu tiên anh làm là soi gương nửa ngày trời, giống như nhìn thôi là có thể nhìn về được khuôn mặt cũ của anh vậy.



“Tiểu Sênh.”



Kiều Khanh nhìn trong gương, gọi người bên ngoài.



“Sao thế?”



Kiều Khanh đi từ bên trong ra, chỉ mặt anh, “Em thích gương mặt này sao?”



Thời Sênh: “...”



Loại vấn đề thiểu năng này, tại sao anh lại hỏi nghiêm trang như vậy.



Thời Sênh vẫy anh đến, Kiều Khanh cong môi đi đến bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng mình, “Em thích gương mặt này sao?”



“Nếu như không phải là anh ở trong cơ thể của anh ta, em ngay cả nhìn anh ta thêm một cái cũng chán ghét.”



Kiều Khanh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, mặt gần kề đến cổ cô, cọ cọ lên đó. Thời Sênh giơ tay chống lên cái bàn phía sau, bám vào mép bàn.



Kiều Khanh cọ một lát, cắn một cái.



“Hít...” Thời Sênh hít một hơi lạnh, Kiều Khanh bớt chút sức, nhưng cũng không buông ra.



Đợi Kiều Khanh cảm thấy ổn rồi, lúc này mới chậm rãi buông ra, đầu lưỡi đánh vòng phía trên, hôn cổ cô một đường đi lên.



“Sao anh lại thích cắn em như vậy?”



Anh sợ cô đau, nhưng duy nhất một điểm này, là lần nào cũng làm không thay đổi.



“Để lại ký hiệu của anh trên người em, chứng minh em là của anh.”



Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Anh cầm tinh con chó à?” Còn đánh ký hiệu.



“Anh cầm tinh em.”