Boss Là Nữ Phụ

Chương 1530 : Cẩm lạc kinh thu (16)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Thời Sênh cố tình giảo biện, “Ngươi chỉ nói ta không được phép tự ý ra khỏi phủ, nhưng đâu có nói ta không được trèo tường trốn ra ngoài sau lưng ngươi.”



Yên Thu quay đầu nhìn, ánh sáng lạnh lẽo cô tịch chuyển động trong đôi mắt hắn, “Đừng khiêu khích sự nhẫn nại của ta.”



“Cho dù có khiêu khích thì ngươi cũng làm gì được ta nào? Giết ta sao? Ngươi có nỡ không?” Thời Sênh giơ tay ra vỗ lên ngực hắn, “Ta cho ngươi mười lá gan, ngươi cũng không dám động vào ta có tin không hả?”



Yên Thu: “...” Sự tự tin của nữ nhân này rốt cuộc ở đâu ra vậy?



Hắn cắn răng, “Ngươi rời phủ làm gì?”



“Điều tra chút chuyện.”



“Chuyện gì?”



Thời Sênh liếc nhìn hắn, “thành Lung Yên.”



“thành Lung Yên? Ngươi điều tra nó làm gì?” Yên Thu nhíu mày.



“Không để làm gì cả, chỉ muốn đến đó xem thử cái gọi là cảnh mẫu đơn nở rộ thôi.”



Yên Thu càng nhíu mày sâu hơn, “Có gì để xem, nơi đó ngươi không được phép đi.”



“Ái chà, điện hạ muốn quản ta sao? Ngươi là cái gì của ta chứ?”



Giọng nói giễu cợt của Thời Sênh khiến cảm giác chật vật vừa mới lắng xuống khi nãy lại nổi lên. Hắn hơi phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Bây giờ ngươi đã là người của ta, thì phải nghe lời ta, không được đi đến thành Lung Yên, cũng không được đi xem cảnh mẫu đơn nở rộ gì hết, không được làm trái lại lời ta nói.”



Thời Sênh lườm, ngươi nói không đi thì không đi sao, ngươi cũng đâu có cho ông lợi lộc gì đâu.



Thời Sênh không tiếp lời, túm lấy cánh tay hắn, đi vào trong phòng, “Ngươi đến tìm ta làm gì, đừng có nói là ngươi mộng du đi đến đây đấy.”



Yên Thu muốn giãy ra, nhưng khuỷu tay trượt xuống, cô thuận thế nắm lấy tay hắn, khoảnh khắc đó hắn cũng quên mất giãy giụa, vô thức đi vào trong phòng cùng cô.



Vào trong phòng Yên Thu mới phản ứng lại. Để che giấu sự ngại ngùng, hắn nhíu mày quát tháo, “Ngươi đã nghe thấy lời ta vừa nói chưa?”



“Không được.” Thời Sênh cự tuyệt.



“Ngươi dám làm trái lời ta sao?”




Tất cả máu tanh bẩn thỉu, ta sẽ giúp chàng chắn.



Tất cả tai họa khổ nạn, ta sẽ chịu thay chàng.



...



Khi Yên Thu tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Hắn hơi thất thần nhìn lên đầu giường, hôm qua hắn đã ngủ khi nào?



Lần đầu tiên sau khi giết người, hắn lại có thể ngủ ngon được như vậy...



Yên Thu cử động tay, phát hiện dường như mình đang nắm tay một người. Hắn vừa cúi đầu đã nhìn thấy người đang nằm nhoài bên giường. Hắn chỉ khẽ cử động, người đó đã tỉnh lại, tay vịn vào thành giường thẳng tắp người.



Ký ức hơi hỗn loạn, cùng với gương mặt xuất hiện trong tầm mắt hắn lúc này dần trở nên rõ nét hơn.



Hình như hắn đã nói rất nhiều, nói hắn sợ hãi, nói ra sự yếu mềm sâu thẳm trong lòng hắn, cuối cùng ôm cô ngủ thiếp đi...



Còn không hề biết mình đã về thế nào.



“Ui...” Thời Sênh cử động tay, lập tức hít một ngụm khí lạnh, duy trì một tư thế quá lâu nên hơi tê.



Yên Thu vô thức buông cô ra, ánh mắt di chuyển đến nơi khác, “Sao ngươi lại ngủ ở đây?”



Thời Sênh cử động cánh tay, vẻ mặt không biết nói sao, “Tối qua ngươi cứ túm chặt lấy ta, ta biết làm sao?”



Hắn túm cô sao?



Yên Thu cảm thấy câu nói đó không đáng tin lắm, nhưng chuyện tối qua đúng là cũng hơi kỳ quái. Hắn cắn môi dưới, “Chuyện tối qua ngươi không được nói cho bất kỳ ai biết.”



Thời Sênh lườm hắn một cái, chống nạnh nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập ánh sáng, “Được thôi, hôn ta một cái, ta sẽ không nói cho người khác biết.”



Yên Thu trợn trừng mắt nhìn, như thầm chỉ trích Thời Sênh mặt dầy.



“Nếu ngươi không hôn thì bây giờ ta sẽ đi lan truyền chuyện này đấy.”



“Cút.”